Hòa bình của nấm mồ
Nguyễn Văn Thiệu và Henry Kissinger
Cuối năm 1979, Cựu Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn
Văn Thiệu, người ít khi lên tiếng từ khi sống lưu vong sau tháng Tư
1975, đã dành cho tạp chí Spiegel của Đức một cuộc phỏng vấn dài về kết
cục của Chiến tranh Việt Nam.
Cựu Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trả lời phỏng vấn của Spiegel 1979
Phạm Thị Hoài (dịch)
Spiegel: Thưa
ông Thiệu, từ 1968 đến 1973 Hoa Kỳ đã nỗ lực thương lượng hòa bình cho
Việt Nam. Trong cuốn hồi ký của mình, ông Henry Kissinger, trưởng phái
đoàn đàm phán Hoa Kỳ đã dùng nhiều trang để miêu tả việc ông, Tổng thống
Việt Nam Cộng hòa, đã chống lại những nỗ lực nhằm đem lại hòa bình cho
một cuộc chiến đã kéo dài nhiều năm, với hàng triệu nạn nhân và dường
như là một cuộc chiến để "bóp nát trái tim Hoa Kỳ". Vì sao ông lại cản
trở như vậy?
Nguyễn Văn Thiệu: Nói thế là
tuyệt đối vô nghĩa. Nếu tôi cản trở thì đã không có Hiệp định Hòa bình
năm 1973 – mặc dù, như ai cũng biết, đó không phải là một nền hòa bình
tốt đẹp; hậu quả của nó ở Việt Nam là chứng chỉ rõ ràng nhất. Kissinger
đại diện cho chính sách và lợi ích của chính phủ Mỹ. Là Tổng thống Nam
Việt Nam, bổn phận của tôi là bảo vệ những lợi ích sống còn của đất nước
tôi.
Tôi đã nhiều lần chỉ ra cho Tổng thống Nixon và TS
Kissinger rằng, đối với một cường quốc như Hoa Kỳ thì việc từ bỏ một số
vị trí không mấy quan trọng ở một quốc gia bé nhỏ như Nam Việt Nam không
có gì đáng kể. Nhưng với chúng tôi, đó là vấn đề sinh tử của cả một dân
tộc.
Spiegel: Kissinger không phủ nhận rằng
cuối cùng ông cũng đồng ý. Nhưng ông ấy cũng nói rằng phải đàm phán lâu
như vậy vì ông cản trở nhiều, rằng ông đồng ý với các đề xuất của Mỹ
chỉ vì ông chắc mẩm rằng đằng nào thì Hà Nội cũng sẽ bác bỏ.Nguyễn Văn Thiệu: Không đúng như vậy. Để chấm dứt một
cuộc chiến tranh đã kéo dài gần 30 năm, người ta cần nhiều thời gian hơn
là hai, ba ngày hay hai, ba tháng. Tôi hiểu rõ rằng đối với người Mỹ đã
đến giúp chúng tôi, đây là cuộc chiến dài nhất trong lịch sử của họ. Có
lẽ vì thế mà họ vội vã như vậy. Nhưng điều chúng tôi cần là một nền hòa
bình lâu dài.
Spiegel: Kissinger có ý cho
rằng ông không thực sự muốn ký kết một thỏa thuận về hòa bình, đúng ra
ông ngầm mong phía miền Bắc cũng sẽ cứng đầu như ông. Kissinger viết
rằng ông đồng ý với nhiều đề xuất từ phía Mỹ - trong tinh thần sẵn sàng
không tuân thủ, chỉ vì trong thâm tâm ông không tin rằng hòa bình sẽ
được ký kết. Có phải là trong khi đàm phán, ông đã bịp, với hy vọng là
sẽ không bao giờ phải ngửa bài lên?
Nguyễn Văn Thiệu:
Không. Sao lại có thể nói là một dân tộc đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ
suốt 30 năm lại muốn kéo dài cuộc chiến? Kissinger muốn xúc tiến thật
nhanh mọi việc để Mỹ có thể rút quân và tù binh Mỹ được thả. Mà có lẽ
mục đích của chính phủ Mỹ cũng là cao chạy xa bay. Họ thì có thể bỏ
chạy. Nhưng chúng tôi thì phải ở lại Nam Việt Nam.
Chúng tôi có
quyền chính đáng để đòi hỏi một hiệp định hòa bình toàn diện. Không phải
là vài ba năm hòa bình, rồi sau đó lại 30 năm chiến tranh.
Nguyễn Văn Thiệu và Richard Nixon tại cuộc họp ở Midway 1969
Spiegel: Vậy tại sao ông lại đi trước cả người
Mỹ và tự đề nghị Hoa Kỳ rút quân trong cuộc họp tại đảo Midway ở Thái
Bình Dương tháng Sáu 1969, theo tường thuật của Kissinger?
Nguyễn Văn Thiệu:
Trước khi họp ở Midway, việc chính phủ Mỹ dự định rút quân đã không còn
là điều bí mật. Cho phép tôi nhắc để các ông nhớ lại, tin tức về việc
Mỹ sẽ rút một số quân đã loan khắp thế giới, trước cuộc họp ở Midway. Vì
sao? Theo tôi, chính phủ Mỹ muốn thả bóng thăm dò, tiết lộ thông tin
trước cho báo chí và đẩy chúng tôi vào sự đã rồi.
Spiegel: Tức là ông đã nắm được tình hình?
Nguyễn Văn Thiệu:
Đúng thế. Cuộc họp ở Midway nhằm hai mục đích. Thứ nhất, cho hai vị tân
tổng thống cơ hội làm quen và bàn về đề tài Việt Nam. Điểm thứ hai đã
vạch rất rõ là bàn về việc rút những toán quân Mỹ đầu tiên. Tôi đã không
hình dung sai điều gì và đã làm chủ tình thế. Không có gì phải lo lắng,
và tôi đã rất vững tâm.
Spiegel: Khi đề
xuất Mỹ rút quân, ông có thật sự tin rằng Nam Việt Nam có thể chiến đấu
một mình và cuối cùng sẽ chiến thắng trong một cuộc chiến mà hơn 540.000
lính Mỹ cùng toàn bộ guồng máy quân sự khổng lồ của Hoa Kỳ không thắng
nổi không? Chuyện đó khó tin lắm.
Nguyễn Văn Thiệu:
Không, đề xuất đó không phải của tôi. Tôi chỉ chấp thuận. Tôi chấp
thuận đợt rút quân đầu tiên của Mỹ, vì Tổng thống Nixon bảo tôi là ông
ấy gặp khó khăn trong đối nội và việc rút quân chỉ mang tính tượng
trưng. Ông ấy cần sự ủng hộ của dư luận và của Quốc hội. Nhưng tôi cũng
bảo ông ấy rằng: Ông phải chắc chắn rằng Hà Nội không coi việc bắt đầu
rút quân đó là dấu hiệu suy yếu của Hoa Kỳ.
Spiegel: Và ông không nghĩ đó là khởi đầu của việc rút quân toàn bộ?
Nguyễn Văn Thiệu:
Không. Tôi đã hình dung được rằng, đó là bước đầu tiên để cắt giảm quân
số. Nhưng không bao giờ tôi có thể nghĩ Mỹ sẽ rút hẳn và bỏ rơi Nam
Việt Nam. Tôi đã trình bày với Tổng thống Nixon rằng việc cắt giảm quân
số sẽ phải tiến hành từng bước, như khả năng chiến đấu và việc tiếp tục
củng cố Quân lực Việt Nam Cộng hòa cho phép – tương ứng với những viện
trợ quân sự và kinh tế có thể giúp Nam Việt Nam tự đứng trên đôi chân
của mình.
Quan trọng hơn, tôi đã bảo ông ấy phải yêu cầu Hà Nội
có một hành động tương ứng đáp lại. Phía Mỹ đồng ý với tôi ở mọi điểm;
về một sự rút quân từng bước và của cả hai phía...
Spiegel: ... và mang tính tượng trưng?
Nguyễn Văn Thiệu:
Tôi hiểu rõ rằng cuộc chiến ở Việt Nam cũng là một vấn đề đối nội của
Hoa Kỳ. Và Tổng thống Nixon giải thích rằng ông ấy cần một cử chỉ tượng
trưng để giải quyết vấn đề đó. Trước đó một tuần tôi đến Seoul và Đài
Loan, tôi đã nói với Tổng thống Park Chung Hee và Tổng thống Tưởng Giới
Thạch rằng tôi hy vọng việc rút quân sắp bàn với Tổng thống Nixon ở
Midway chỉ là một sự cắt giảm quân số mang tính tượng trưng. Song tôi
cũng lưu ý rằng nếu Hoa Kỳ muốn rút hẳn thì chúng tôi cũng không thể
ngăn cản. Vậy thì đề nghị họ rút quân từng bước, đồng thời viện trợ để
củng cố một quân đội Nam Việt Nam hùng mạnh và hiện đại, có thể thay thế
người Mỹ, sẽ là hợp lý hơn. Không bao giờ tôi đặt giả thiết là lính Mỹ
sẽ ở lại Việt Nam vĩnh viễn.
Spiegel: Mỹ vẫn đóng quân ở Hàn Quốc và Tây Đức mà.
Nguyễn Văn Thiệu:
Nhưng chúng tôi là một dân tộc rất kiêu hãnh. Chúng tôi bảo họ rằng,
chúng tôi cần vũ khí và viện trợ, nhưng nhiệt huyết và tính mạng thì
chúng tôi không thiếu.
Spiegel: Ông đánh giá
thế nào về tình thế của ông khi ấy? Vài tháng trước đó, Bộ trưởng Quốc
phòng Mỹ Melvin Laird vừa đưa ra một khái niệm mới: "Việt Nam hóa chiến
tranh". Trước đây người Mỹ chỉ nói đến việc "phi Mỹ hóa" cuộc chiến. Cái
khái niệm mới ấy đã thể hiện rõ dự định rút khá nhanh của người Mỹ rồi,
đúng không?
Nguyễn Văn Thiệu: Khi đến Sài
Gòn vào tháng Bảy 1969, ông Nixon đã nhắc lại rằng ông ấy cần được sự
hậu thuẫn của dư luận trong nước Mỹ. Tôi hiểu ông ấy. Nhưng ông ấy không
hề tuyên bố rằng việc rút quân là một lịch trình mang tính hệ thống do
sáng kiến của Mỹ. Ông ấy chỉ nói với tôi về những khó khăn trong nước, ở
Mỹ, và đề nghị tôi giúp. Ông ấy bảo: "Hãy giúp chúng tôi giúp ông." Tôi
đáp: "Tôi giúp ông giúp chúng tôi." Trong lần họp mặt đó, chúng tôi lại
tiếp tục bàn về việc rút quân từng bước.
Spiegel: Nhưng không đưa ra một lịch trình cụ thể?
Nguyễn Văn Thiệu:
Không. Và ông Nixon lại hứa rằng việc rút quân của Mỹ sẽ phải đi đôi
với những hành động tương ứng của Bắc Việt và phải phù hợp với khả năng
phòng thủ của Nam Việt Nam cũng như phải phù hợp với việc Mỹ tiếp tục
viện trợ quân sự và kinh tế cho Nam Việt Nam.
Spiegel: Ở thời điểm đó ông có nhận ra rằng nếu thấy cần thì Mỹ cũng sẽ sẵn sàng đơn phương rút quân không?
Nguyễn Văn Thiệu: Có, tôi đã ngờ. Nhưng lúc đó tôi vẫn rất vững tâm và tin tưởng vào đồng minh lớn của chúng tôi.
Spiegel: Có
lẽ ông tin thế là phải. Cuốn hồi ký của Kissinger cho thấy khá rõ rằng
chính phủ Nixon không thể dễ dàng "đình chỉ một dự án liên quan đến hai
chính phủ, năm quốc gia đồng minh và đã khiến 31,000 người Mỹ phải bỏ
mạng, như thể ta đơn giản chuyển sang một kênh TV khác."
Rõ
ràng là người Mỹ muốn thoát khỏi Việt Nam bằng con đường đàm phán. Chỉ
trong trường hợp cần thiết họ mới muốn đơn phương rút quân. Ông có đưa
ra yêu sách nào liên quan đến những cuộc thương lượng giữa Washington và
Hà Nội không?
Nguyễn Văn Thiệu: Chúng tôi
đã chán ngấy chiến tranh và quyết tâm chấm dứt nó qua đàm phán. Chúng
tôi yêu cầu những kẻ xâm lăng đã tràn vào đất nước của chúng tôi phải
rút đi. Tất cả chỉ có vậy.
Spiegel: Ông đã
oán trách rằng sự sụp đổ của miền Nam Việt Nam năm 1975 chủ yếu là do
sau Hiệp định Paris, miền Bắc vẫn được phép đóng quân tại miền Nam. Ông
khẳng định rằng mình chỉ chấp nhận sự hiện diện đó của miền Bắc trong
quá trình đàm phán, còn sau khi ký kết thì Hà Nội phải rút quân. Nhưng
Kissinger lại khẳng định trong hồi ký rằng ông thừa biết việc Hà Nội sẽ
tiếp tục trụ lại ở miền Nam, và cho đến tận tháng Mười 1972 ông cũng
không hề phản đối những đề xuất của phía Mỹ liên quan đến điểm này.
Nguyễn Văn Thiệu:
Đó là một lời nói dối hết sức vô giáo dục của Kissinger, rằng tôi chấp
thuận cho quân đội Bắc Việt ở lại miền Nam. Nếu ngay từ đầu tôi đã chấp
thuận như Kissinger nói thì lúc ông ấy cho tôi xem bản dự thảo, trong đó
không có điều khoản nào về việc rút quân của Bắc Việt, tôi đã chẳng
phản đối quyết liệt như thế.
Điểm then chốt nhất mà tôi dốc sức
bảo vệ, từ đầu cho đến khi kết thúc đàm phán, chính là yêu cầu Hà Nội
phải rút quân. Tôi đã tuyên bố rõ với Kissinger là nếu không đạt được
điều đó thì không có ký kết.
Sau nhiều ngày tranh luận gay gắt,
cuối cùng ông ta bảo: "Thưa Tổng thống, điều đó là không thể được. Nếu
được thì tôi đã làm rồi. Vấn đề này đã đặt ra ba năm trước, nhưng phía
Liên Xô không chấp nhận." Tôi hiểu ra rằng chính phủ Mỹ đã nhượng bộ
trước yêu sách của Liên Xô, và đó là nỗi thất vọng lớn nhất của tôi.
Spiegel: Có
lẽ Liên Xô không thể làm khác, vì Hà Nội không chấp nhận coi Nam Việt
Nam là một quốc gia khác, và một thời gian dài họ còn phủ nhận việc họ
đã đưa quân đội chính quy vào miền Nam.
Nguyễn Văn Thiệu:
Chúng tôi đã chiến đấu hơn 20 năm và học được rằng, đừng bao giờ tin
lời Nga Xô và Hà Nội. Bắc Việt đóng quân ở cả Lào, Campuchia và Nam Việt
Nam, tôi tin rằng một người mù cũng nhìn ra điều đó. Muốn chấm dứt
chiến tranh thì chúng ta phải nhìn vào hiện thực chứ không thể chỉ nghe
lời kẻ địch.
Spiegel: Ông có lập luận như thế với Kissinger không?
Nguyễn Văn Thiệu:
Tất nhiên, và với cả Tướng Haig nữa. Tôi bảo ông ấy thế này: "Ông Haig,
ông là tướng, tôi là tướng. Ông có biết một hiệp định hòa bình nào
trong lịch sử lại cho phép kẻ xâm lăng tiếp tục đóng quân tại lãnh thổ
mà nó xâm lược không? Ông có cho phép Liên Xô vào Hoa Kỳ đóng quân rồi
tuyên bố rằng ông đã ký kết thành công một hiệp định hòa bình với Liên
Xô không?"
Spiegel: Ông ấy trả lời sao?
Nguyễn Văn Thiệu: Ông ấy không trả lời được. Mà trả lời thế nào cơ chứ, chuyện đó hoàn toàn vô lý. Còn gì mà nói nữa.
Spiegel: Nhưng
Kissinger thì có câu trả lời trong hồi ký. Ông ấy viết rằng khó mà bắt
Hà Nội rút quân, vì họ hoàn toàn không sẵn sàng từ bỏ trên bàn đàm phán
những thứ mà họ không mất trên chiến trường. Nhưng ông ấy cũng nói rằng
trong Hiệp định Paris có một điều khoản không cho phép xâm lấn. Ông ấy
đi đến kết luận rằng "lực lượng miền Bắc sẽ tự nhiên tiêu hao sinh lực
và dần dần biến mất."
Nguyễn Văn Thiệu: Tôi
thấy chính phủ Mỹ và đặc biệt là TS Kissinger không hề rút ra được bài
học nào khi phải đàm phán với cộng sản, sau những kinh nghiệm đau thương
năm 1954 giữa Pháp và cộng sản Việt Nam và từ Chiến tranh Triều Tiên.
Họ cũng không học được gì từ những cuộc đàm phán về Lào và Campuchia và
cũng không nắm bắt được là nên xử sự thế nào với cộng sản và cần phải
hiểu chiến lược và chiến thuật của cộng sản ra sao.
Tức là ta
lại phải trở về với vấn đề rằng, vì sao TS Kissinger, người đại diện cho
một quốc gia lớn và tự cho mình là nhà thương thuyết giỏi giang nhất,
lại có thể tin rằng quân Bắc Việt đóng tại miền Nam sẽ không xâm lấn.
Sao ông ấy có thể tin như vậy cơ chứ?
Ông ấy đủ sức kiểm soát
từng tấc đất trên biên giới của Campuchia, và của Lào, và của Nam Việt
Nam à? Dù có cả triệu nhân viên quốc tế giám sát, chúng tôi cũng không
bao giờ có thể khẳng định là đã có đủ bằng chứng rằng không có xâm lấn.
Sao ông ấy lại có thể tin những gì Bắc Việt nói. Ông ấy có thể tin lời
cộng sản, nhưng chúng tôi thì không. Vì thế mà tôi đã cương quyết đòi
Bắc Việt phải rút quân. Nếu họ thực sự muốn hòa bình thì họ ở lại miền
Nam làm gì?
Spiegel: Vậy Kissinger nói sao?
Nguyễn Văn Thiệu:
Còn nói gì được nữa? Ông ấy và chính phủ Mỹ chỉ muốn chính xác có một
điều: rút khỏi Việt Nam càng sớm càng tốt và đảm bảo việc trao trả tù
binh Mỹ. Họ bảo chúng tôi là họ mong muốn một giải pháp trong danh dự,
nhưng sự thực thì họ chỉ muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng họ lại không
muốn bị người Việt và cả thế giới kết tội là đã bỏ rơi chúng tôi. Đó là
thế kẹt của họ.
Spiegel: Kissinger viết
rằng, ngay sau Chiến dịch Xuân-Hè 1972 của Hà Nội, các bên dường như đã
đổi vai. Hà Nội đột nhiên muốn đàm phán trở lại, còn Sài Gòn thì muốn
đánh cho đến khi giành toàn thắng.
Nguyễn Văn Thiệu:
Hoàn toàn vô nghĩa! Ông TS Kissinger hiểu thế nào là chiến thắng? Bắc
Việt đã đem chiến tranh vào miền Nam. Chúng tôi yêu cầu họ phải rút
quân. Thế là chiến thắng hay sao? Tôi chưa bao giờ yêu cầu Bắc Việt tự
coi mình là tù binh của miền Nam. Tôi chưa bao giờ yêu cầu Bắc Việt bồi
thường cho tổn thất chiến tranh. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi Bắc Việt giao
nộp lãnh thổ. Tôi chưa bao giờ đòi có chân trong chính phủ ở Hà Nội. Vậy
ông Kissinger hiểu thế nào về chiến thắng và toàn thắng?
Spiegel: Về
vấn đề rút quân của miền Bắc, 31 tháng Năm 1971 là một ngày quan trọng.
Kissinger cho biết là khi đó, trong các cuộc họp kín, Mỹ đã đưa ra yêu
cầu hai bên cùng rút quân. Trong hồi ký, ít nhất ba lần TS Kissinger
viết rằng không những ông được thông báo trước, mà ông còn chấp thuận.
Nguyễn Văn Thiệu:
Tôi không bao giờ chấp thuận việc rút quân đơn phương. Từ cuộc họp ở
Midway, tôi luôn luôn yêu cầu rút quân từng bước và cả hai bên cùng rút.
Hoa Kỳ đã thay đổi lập trường và tìm cách ép chúng tôi, với những chiến
thuật mà họ thường sử dụng, bằng cách huơ thanh gươm Damocles trên đầu
tôi, chẳng hạn họ đem công luận Mỹ ra đe tôi, họ bảo: "Hình ảnh của ông
tại Hoa Kỳ hiện nay rất tồi tệ!" Hoặc: "Quốc hội muốn cắt giảm viện
trợ." Vân vân. Họ áp dụng đúng những chiến thuật đã biết, tiết lộ thông
tin cho báo giới và đặt tôi trước sự đã rồi.
Nếu tôi từ chối,
công luận sẽ quay ra chống tôi: "Ông ta đòi quá nhiều, ông ta sẽ không
bao giờ cho Mỹ được rút, ông ta sẽ không bao giờ cho tù binh Mỹ được trở
về." Thế là tôi luôn phải chấp thuận. Không phải tự nguyện, mà miễn
cưỡng. Tôi phản đối làm sao được, khi lần nào họ cũng bảo rằng: "Ông mà
chống thì sẽ bị cắt viện trợ."
Spiegel: Kissinger viết rằng trước bất kỳ một quyết định dù dưới hình thức nào, phía Mỹ cũng hỏi ý kiến ông trước.
Nguyễn Văn Thiệu:
Vâng, họ hỏi ý kiến tôi, nhưng chắc chắn không phải là để nghe tôi nói
"Không", nếu đó là những quyết định phục vụ cho lợi ích của Hoa Kỳ. Họ
ưa gây sức ép hơn, và đạt được gần như mọi thứ bằng cách đó.
Spiegel: Bây
giờ Kissinger cay đắng chỉ trích về Chiến dịch Hạ Lào năm 1971. Ông ấy
viết rằng, ông đã đồng ý rằng chiến dịch này nhất định phải thực hiện
trong mùa khô. Vậy ý tưởng đó ban đầu là của ai?
Nguyễn Văn Thiệu:
Của người Mỹ. Trước đó khá lâu, chúng tôi từng có ý định thực hiện,
nhưng không đủ khả năng tiến hành một mình. Đến khi phía Mỹ đề xuất thì
chúng tôi sẵn sàng đồng ý, để sớm chấm dứt chiến tranh. Chiến dịch đó do
liên quân Việt-Mỹ thực hiện và được vạch ra rất rõ ràng: Chúng tôi tác
chiến tại Lào, còn phía Mỹ thì hỗ trợ tiếp vận từ Việt Nam và từ biên
giới.
Spiegel: Vì sao? Vì Quốc hội Mỹ có luật cấm quân đội Mỹ xâm nhập lãnh thổ Lào?
Nguyễn Văn Thiệu:
Vâng, tôi tin là vậy. Nhưng cũng vì chúng tôi không có đủ phương tiện
để tiếp tế cho binh lính, và nhất là để cứu thương binh ra ngoài. Việc
đó chỉ có thề thực hiện bằng trực thăng, và chỉ phía Mỹ mới có đủ trực
thăng. Không có họ thì không đời nào chúng tôi đồng ý thực hiện chiến
dịch tại Lào.
Spiegel: Kissinger viết rằng quân của ông gặp khó khăn khi yêu cầu không quân hỗ trợ, vì gần như không có báo vụ viên nói được tiếng Anh.
Nguyễn Văn Thiệu:
Hoàn toàn không có vấn đề gì với việc hỗ trợ của không quân. Đôi khi
không có thì chúng tôi cũng không lo lắng; chúng tôi có thể dùng pháo
binh. Vấn đề là: trong ba ngày mở đầu chiến dịch, phía Mỹ đã mất rất
nhiều phi công trực thăng. Vì thế mà họ chần chừ, không bay đúng thời
điểm và ở quy mô cần thiết. Điều đó thành ra một vấn đề lớn với quân lực
Nam Việt Nam.
Spiegel: Tinh thần binh lính bị suy sụp?
Nguyễn Văn Thiệu:
Chúng tôi không đem được binh lính tử trận và thương binh ra ngoài.
Không phải chỉ tinh thần binh lính, mà cả tiến độ của chiến dịch cũng bị
ảnh hưởng.
Spiegel: Kissinger nêu ra một lý
do khác. Rằng ông đã lệnh cho các sĩ quan chỉ huy phải thận trọng khi
tiến về hướng Tây và ngừng chiến dịch nếu quân số tổn thất lên tới 3000.
Kissinger viết rằng nếu phía Mỹ biết trước điều đó thì không đời nào họ
đồng ý tham gia chiến dịch này.
Nguyễn Văn Thiệu:
Đối với một quân nhân, định trước một tổn thất về quân số là điều phi
lý. Nếu TS Kissinger nói thế thì ông ấy thật giàu trí tưởng tượng. Chúng
tôi chỉ có thể tiến về phía Tây trong giới hạn mà trực thăng cứu viện
có thể bay đến. Kissinger bảo là chúng tôi đã rút quân mà không báo cho
phía Mỹ. Làm sao chúng tôi có thể triệt thoái trên 10,000 quân mà họ
không hay biết gì?
Spiegel: Tức là ông đã thông báo cho họ?
Nguyễn Văn Thiệu:
Ồ, tất nhiên. Để tôi kể cho ông nghe một câu chuyện. Hồi đó tờ Time hay
tờ Newsweek có đăng bức hình một người lính Nam Việt Nam đang bám vào
càng một chiếc trực thăng cứu viện. Bên dưới đề: "Nhát như cáy". Tôi chỉ
cười. Tôi thấy nó tệ. Không thể ngăn một người lính lẻ loi hành động
như vậy được. Nhưng báo chí lại kết tội lính Nam Việt Nam là hèn nhát và
đồng thời giấu biến sự thật về tinh thần chiến đấu sút kém của phi công
trực thăng Mỹ trong chiến dịch này.
Spiegel: Một
điểm gây rất nhiều tranh cãi giữa Hoa Kỳ và Nam Việt Nam là vấn đề
ngưng bắn. Theo cuốn hồi ký của Kissinger thì ngay từ mùa Hè 1970 chính
phủ Mỹ đã thống nhất về việc sẽ đề xuất một thỏa thuận ngưng bắn tại các
chiến tuyến hiện có. Kissinger khẳng định rằng ông không chỉ chấp thuận
mà còn ủng hộ đề xuất này.
Nguyễn Văn Thiệu:
Đúng như vậy, tôi cũng cho rằng ngưng bắn phải là bước đầu tiên để đáp
ứng một hiệp định hòa bình. Nhưng ngưng bắn ngay lập tức – và tôi xin
nhắc lại: ngay lập tức – thì tôi không bao giờ đồng ý với Kissinger. Tôi
bảo, chúng ta phải cân nhắc hết sức kỹ lưỡng việc này. Không thể thực
hiện ngưng bắn trước khi tính kỹ việc ai sẽ giám sát việc ngưng bắn, nếu
ai vi phạm thì hậu quả sẽ thế nào, hai bên sẽ đóng quân ở đâu, vân vân.
Spiegel: Kissinger
viết: "Khi đó chúng tôi vẫn tưởng rằng chúng tôi và Thiệu cùng đồng
hành hợp tác." Phía Mỹ đã không hiểu rằng ông đem những "chiến thuật né
tránh" mà "người Việt thường áp dụng với người ngoại quốc" ra dùng.
Nguyễn Văn Thiệu:
Chúng tôi là một nước nhỏ, gần như mọi thứ đều nhờ ở một đồng minh lớn
và vẫn tiếp tục phải xin viện trợ dài hạn của đồng minh đó, không bao
giờ chúng tôi lại cho phép mình dùng những thủ đoạn nào đó.
Spiegel: Khi Mỹ đã rút, còn Hà Nội thì được phép tiếp tục đóng quân ở miền Nam, chắc ông phải thấy là ông đã thua trong cuộc chiến này?
Nguyễn Văn Thiệu:
Không hẳn, nếu chúng tôi tiếp tục được sự trợ giúp cần thiết từ phía
Mỹ, như chính phủ Mỹ đã hứa khi chúng tôi đặt bút ký hiệp định. Ngay cả
khi ký, tôi đã coi đó là một nền hòa bình tráo trở.
Nhưng chúng
tôi vẫn tin rằng có thể chống lại bất kỳ sự xâm lăng nào của Bắc Việt.
Vì hai lý do: Chúng tôi có lời hứa chắc chắn bằng văn bản của Tổng thống
Nixon rằng Hoa Kỳ sẽ phản ứng quyết liệt, nếu Bắc Việt vi phạm hiệp
định.
Spiegel: Mặc dù ông ấy không hề cho biết sẽ phản ứng bằng cách nào.
Nguyễn Văn Thiệu:
Thứ hai, chúng tôi được đảm bảo là sẽ có đủ viện trợ quân sự và kinh tế
cần thiết để chống Bắc Việt xâm lược. Nếu chính phủ Mỹ thực lòng giữ
lời hứa thì chiến tranh có thể kéo dài, nhưng miền Nam sẽ không bị Bắc
Việt thôn tính.
Spiegel: Về điều này thì ông
và Kissinger ít nhiều đồng quan điểm. Ông ấy viết rằng chiến lược toàn
cục có thể sẽ thành công, nếu Mỹ đủ khả năng hành động trước bất kỳ một
vi phạm nào của Hà Nội và tiếp tục viện trợ đầy đủ cho miền Nam. Nhưng
chuyện gì đã xảy ra? Kissinger quy lỗi cho vụ Watergate, vì sau đó Tổng
thống Mỹ không còn đủ uy tín. Ông có nghĩ rằng vụ Watergate thực sự chịu
trách nhiệm, khiến tất cả sụp đổ không?
Nguyễn Văn Thiệu:
Rất tiếc, nhưng tôi không phải là người Mỹ. Tôi không muốn quét rác
trước cửa nhà người Mỹ. Nhưng nếu người Mỹ giữ lời hứa thì đó là sự cảnh
báo tốt nhất, khiến Bắc Việt không tiếp tục xâm lăng, và chiến tranh có
thể sẽ dần chấm dứt.
Spiegel: Nếu Hoa Kỳ giữ lời thì theo ông, hiệp định hoàn toàn có thể thành công?
Nguyễn Văn Thiệu: Tôi cho là như vậy.
Spiegel: Như vậy về tổng thể, Hiệp định Paris không đến nỗi tồi?
Nguyễn Văn Thiệu:
Đó chắc chắn không phải là một hiệp định có lợi cho chúng tôi. Nó tráo
trở. Nhưng đó là lối thoát cuối cùng. Ông phải hiểu rằng chúng tôi đã ký
kết, vì chúng tôi không chỉ có lời hứa của chính phủ Mỹ như tôi đã nói,
mà hiệp định đó còn được mười hai quốc gia và Liên Hiệp Quốc đảm bảo.
Spiegel: Trong
cuốn hồi ký, TS Kissinger có những bình luận rát mặt về khá nhiều chính
khách đầu đàn. Nhưng riêng ông thì bị ông ấy dành cho những lời hạ nhục
nhất. Tuy đánh giá cao "trí tuệ", "sự can đảm", "nền tảng văn hóa" của
ông, nhưng ông ấy vẫn chú tâm vào "thái độ vô liêm sỉ", "xấc xược",
"tính vị kỷ chà đạp" và "chiến thuật khủng khiếp, gần như bị ám ảnh điên
cuồng" trong cách ứng xử với người Mỹ của ông. Vì thế, cuối cùng
Kissinger nhận ra "sự phẫn nộ bất lực mà người Việt thường dùng để hành
hạ những đối thủ mạnh hơn về thể lực". Ý kiến của ông về những khắc họa
đó thế nào?
Nguyễn Văn Thiệu: Tôi không
muốn đáp lại ông ấy. Tôi không muốn nhận xét gì về ông ấy. Ông ấy có thể
đánh giá tôi, tốt hay xấu, thế nào cũng được. Tôi muốn nói về những
điều đã xảy ra giữa Hoa Kỳ và Nam Việt Nam hơn.
Spiegel: Hay ông đã làm gì khiến ông ấy có cái cớ để viết về ông với giọng coi thường như thế?
Nguyễn Văn Thiệu:
Có thể ông ấy đã ngạc nhiên vì gặp những người quá thông minh và mẫn
cán. Có thể cũng do cái phức cảm tự tôn của một người đàn ông hết sức
huênh hoang. Có thể ông ấy không tin nổi là người Việt đối thoại với ông
ta lại địch được một người tự coi mình là vô cùng quan trọng.
Để
tôi kể thêm một câu chuyện nữa: Ở đảo Midway tôi thấy buồn cười, vì
thật chẳng bao giờ tôi có thể hình dung là những người như vậy lại tệ
đến thế. Chúng tôi, gồm ông Nixon, ông Kissinger, phụ tá của tôi và tôi,
gặp nhau ở nhà một sĩ quan chỉ huy hải quân ở Midway. Ở đó có ba chiếc
ghế thấp và một chiếc ghế cao. Ông Nixon ngồi trên chiếc ghế cao.
Spiegel: Như
trong phim Nhà độc tài vĩ đại của Chaplin? Hitler cũng ngồi trên một
chiếc ghế cao để có thể nhìn xuống Mussolini, ngồi trên một chiếc ghế
thấp hơn.
Nguyễn Văn Thiệu: Nhưng tôi vào
góc phòng lấy một chiếc ghế cao khác, nên tôi ngồi ngang tầm với Nixon.
Sau buổi gặp đó ở Midway, tôi nghe bạn bè người Mỹ kể lại rằng Kissinger
đã rất bất ngờ vì Tổng thống Thiệu là một người như vốn dĩ vẫn vậy.
Spiegel: Trong
hồi ký, Kissinger phàn nàn là đã bị cá nhân ông đối xử rất tệ; ông bỏ
hẹn để đi chơi trượt nước. Nixon còn quá lời hơn. Theo Kissinger thì
Nixon đã gọi ông là "đồ chó đẻ" (son of a bitch) mà Nixon sẽ dạy cho
biết "thế nào là tàn bạo".
Nguyễn Văn Thiệu:
Rất tiếc, nhưng tôi không thể cho phép mình đáp lại những lời khiếm
nhã, thô tục đó của Nixon, vì tôi xuất thân từ một gia đình có nề nếp.
Nếu
tôi không tiếp TS Kissinger và Đại sứ Bunker thì đơn giản chỉ vì chúng
tôi chưa chuẩn bị xong để tiếp tục đàm thoại. Họ đã cần đến 4 năm, vậy
vì sao lại bắt tôi trả lời ngay lập tức trong vòng một tiếng đồng hồ? Có
lẽ họ sẽ hài lòng, nếu chúng tôi chỉ biết vâng dạ. Nhưng tôi không phải
là một người chỉ biết vâng dạ, và nhân dân Nam Việt Nam không phải là
một dân tộc chỉ biết vâng dạ, và Quốc hội của chúng tôi không phải là
một Quốc hội chỉ biết vâng dạ. Mà tôi phải hỏi ý kiến Quốc hội.
Spiegel: TS Kissinger viết rằng thái độ của ông với ông ấy chủ yếu xuất phát từ "lòng oán hận độc địa".
Nguyễn Văn Thiệu:
Không. Tôi chỉ bảo vệ lợi ích của đất nước tôi. Dĩ nhiên là đã có những
cuộc tranh luận nảy lửa, nhưng thái độ của tôi xuất phát từ tinh thần
yêu nước của tôi.
Spiegel: Kissinger viết
rằng ông ấy hoàn toàn "thông cảm với hoàn cảnh bất khả kháng" của ông.
Ông có thấy dấu hiệu nào của sự thông cảm đó không?
Nguyễn Văn Thiệu: Không, tôi không thấy. Tôi chỉ thấy duy nhất một điều, đó là áp lực từ phía chính phủ Mỹ.
Spiegel: Kissinger
viết rằng ông không bao giờ tham gia vào các buổi thảo luận về chủ
trương chung. Ông ấy bảo rằng ông chiến đấu "theo kiểu Việt Nam: gián
tiếp, đi đường vòng và dùng những phương pháp khiến người ta mệt mỏi hơn
là làm sáng tỏ vấn đề", rằng ông "chê bai mọi thứ, nhưng không bao giờ
nói đúng vào trọng tâm câu chuyện".
Nguyễn Văn Thiệu:
Hãy thử đặt mình vào tình thế của tôi: Ngay từ đầu tôi đã chấp nhận để
chính phủ Mỹ họp kín với Hà Nội. Kissinger bảo là đã thường xuyên thông
báo cho tôi. Vâng, tôi được thông báo thật – nhưng chỉ về những gì mà
ông ấy muốn thông báo. Nhưng tôi đã tin tưởng rằng đồng minh của mình sẽ
không bao giờ lừa mình, không bao giờ qua mặt tôi để đàm phán và bí mật
bán đứng đất nước tôi.
Các ông có hình dung được không: vỏn vẹn
bốn ngày trước khi lên đường đến Hà Nội vào tháng Mười 1972, ông ấy mới
trao cho tôi bản dự thảo mà sau này sẽ được chuyển thành văn bản hiệp
định ở Paris, bằng tiếng Anh? Chúng tôi phải làm việc với bản dự thảo
tiếng Anh này, từng điểm một.
Và bản dự thảo đó không phải do
Nam Việt Nam cùng Hoa Kỳ soạn ra, mà do Hà Nội cùng Hoa Kỳ soạn ra. Các
ông có thể tưởng tượng được điều đó không? Lẽ ra, trước hết phía Mỹ nên
cùng chúng tôi thống nhất quan điểm về những điều kiện đặt ra cho hiệp
định, và sau đó, nếu Bắc Việt có đề nghị gì khác thì Kissinger phải trở
lại hội ý với chúng tôi. Nhưng ông ấy không hề làm như vậy.
Thay
vào đó, ông ấy cùng Bắc Việt soạn ra các thỏa thuận rồi trình ra cho tôi
bằng tiếng Anh. Các ông có thể hiểu cảm giác của tôi khi cầm văn bản
của hiệp định hòa bình sẽ quyết định số phận của dân tộc tôi mà thậm chí
không buồn được viết bằng ngôn ngữ của chúng tôi không?
Spiegel: Nhưng cuối cùng ông cũng có bản tiếng Việt?
Nguyễn Văn Thiệu:
Chúng tôi cương quyết đòi bản tiếng Việt, đòi bằng được. Mãi đến phút
cuối cùng ông ấy mới miễn cưỡng chấp nhận. Sau đó chúng tôi phát hiện ra
rất nhiều cái bẫy. Tôi hỏi Đại sứ Bunker và Kissinger, ai đã soạn bản
tiếng Việt. Họ bảo: một người Mỹ rất có năng lực thuộc International
Linguistics College tại Hoa Kỳ cùng với phía Hà Nội. Nhưng làm sao một
người Mỹ có thể hiểu và viết tiếng Việt thành thạo hơn người Việt. Và
làm sao một người Mỹ có thể ứng đối bằng tiếng Việt với cộng sản Bắc
Việt giỏi hơn chính chúng tôi? Đồng minh mà như thế thì có chân thành và
trung thực không?
Spiegel: Một số quan
chức cao cấp ở Hoa Kỳ từng nhận định rằng thực ra Kissinger chỉ cố gắng
đạt được một khoảng thời gian khả dĩ giữa việc Mỹ rút quân và sự sụp đổ
tất yếu của Nam Việt Nam. Trong cuốn sách của mình, Kissinger bác bỏ
quan niệm đó. Ý kiến của ông thì thế nào?
Nguyễn Văn Thiệu: Bất kể người Mỹ nói gì, tôi tin rằng mục đích cuối cùng của chính phủ Mỹ là một chính phủ liên hiệp tại Nam Việt Nam.
Spiegel: Nhưng Kissinger đưa ra cả một loạt điểm để chứng minh rằng không phải như vậy.
Nguyễn Văn Thiệu:
Chính phủ Mỹ tìm cách ép chúng tôi phải đồng ý. Để họ có thể hãnh diện
là đã thoát ra được bằng một "thỏa thuận danh dự". Để họ có thề tuyên bố
ở Hoa Kỳ rằng: "Chúng ta rút quân về nước, chúng ta đảm bảo việc phóng
thích tù binh Mỹ." Và ở ngoài nước Mỹ thì họ nói rằng: "Chúng tôi đã đạt
được hòa bình cho Nam Việt Nam. Bây giờ mọi chuyện do người dân Nam
Việt Nam định đoạt. Nếu chính phủ liên hiệp biến thành một chính phủ do
cộng sản chi phối thì đó là vấn đề của họ. Chúng tôi đã đạt được một
giải pháp danh dự."
Spiegel: Kissinger viết như sau: "Nguyên tắc mà chúng tôi tuân thủ trong các cuộc đàm phán là: Hoa Kỳ không phản bội đồng minh."
Nguyễn Văn Thiệu:
Ông cứ nhìn miền Nam Việt Nam, Campuchia và toàn bộ Đông Dương hiện nay
thì biết. Khi tranh luận với các đại diện chính phủ Mỹ về hiệp định hòa
bình, chúng tôi thường có ấn tượng rằng họ không chỉ đóng vai, mà thực
tế là đã biện hộ cho ác quỷ.
Spiegel: Có
bao giờ ông thấy một chút gì như là biết ơn đối với những điều mà người
Mỹ đã làm để giúp nước ông không? Trong cuốn sách của mình, Kissinger
viết rằng: "Biết công nhận những cống hiến của người khác không phải là
đặc tính của người Việt."
Nguyễn Văn Thiệu
(cười): Về những điều mà Kissinger viết trong cuốn sách của ông ấy thì
tôi cho rằng chỉ một người có đầu óc lộn bậy, chỉ một người có tính khí
tởm lợm mới nghĩ ra được những thứ như vậy. Trong cuốn sách đó ông ấy
còn tỏ ý sợ người Việt sẽ đem những người Mỹ còn sót lại ra trả thù, sau
khi Washington bỏ rơi chúng tôi. Không bao giờ chúng tôi làm những điều
như thế, không bây giờ và không bao giờ.
Spiegel: Cá nhân ông có cảm thấy một chút hàm ơn nào với họ không?
Nguyễn Văn Thiệu:
Hết sức thực lòng: Nếu chính phủ Mỹ không phản bội, không đâm dao sau
lưng chúng tôi thì nhân dân Việt Nam mãi mãi biết ơn họ. Có lần, sau khi
chúng tôi tranh luận rất kịch liệt về một văn bản trong hiệp định, một
số thành viên trong chính phủ của tôi bảo rằng, nếu Kissinger lập công
với miền Nam như ông ta đã lập công với miền Bắc thì may mắn biết bao.
Tôi bảo họ: nếu ông ấy thương lượng được một nền hòa bình thực sự với Hà
Nội thì miền Nam sẽ dựng tượng ông ấy, như MacAthur ở Nam Hàn. Nhưng
đáng tiếc là đã không như vậy. Nhìn vào những hậu quả của nền hòa bình
ấy: trại tập trung cải tạo, nạn đói, nhục hình tra tấn, hàng ngàn thuyền
nhân bỏ mạng trên biển, và một cuộc diệt chủng tàn bạo hơn, hệ thống
hơn và hoạch định hơn cả ở Campuchia, tôi nghĩ tốt nhất là người Mỹ nên
tự đánh giá những điều mà ông Nixon và ông Kissinger đã gây ra cho miền
Nam Việt Nam. Kissinger không có gì để tự hào về nền hòa bình mà ông ấy
đã đạt được. Đó là hòa bình của nấm mồ.
Spiegel: Xin cảm ơn ông Thiệu đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn này.
(Nguồn: "Die Amerikaner haben uns verraten", tạp chí Spiegel số 50/1979. Những người thực hiện: Engel, Johannes K., Lohfeldt, Heinz P.)