Chừng nào Việt Nam bắt kịp Mã Lai, Tân Gía Ba
Hoang Thi
Nói chuyện Á Châu.Chừng nào Việt Nam bắt kịp Mã Lai, Tân Gia Ba, hai nước láng giềng của chúng ta ???
Xin trả lời : từ 3 đến 4 kế hoạch ngủ niên sau khi chế độ cộng sản cáo chung và được thay thế bằng một chế độ dân chủ, tự do thực sự với những người lãnh đạo đầy đủ tài năng, đức độ và giàu kinh nghiệm quản trị thành công quốc gia. Đấy là hai điều kiện cần và đủ.
1-Sau khi chế độ cộng sản cáo chung vì chừng nào chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa hiện tại ở Việt Nam còn tồn tại thì, như kinh nghiệm 44 năm nay ở Miền Nam VN ( từ ngày CS Bắc Việt xâm lăng VNCH, bất chấp Hiệp Định Paris tháng 1, 1973 ) và 64 năm (từ ngày Miền Bắc VN được trao cho Cộng sản theo Hiệp Định Genève tháng 7, 1954) cho thấy một cách không bưng bít được, nước Việt Nam chúng ta không cất đầu lên được mà chỉ tụt hậu một cách thê thảm trong mọi lãnh vực : kinh tế, xã hội, văn hóa, đạo đức, chính trị ………và nguy hiểm hơn tất cả là tập đoàn lãnh đạo VNXHCN lệ thuộc hoàn toàn Trung Cộng giữa lúc chúng đang lấn chiếm nước ta.
Tất cả những bản sắp hạng đáng tin trong thế giới như của Liên Hiệp Quốc, Ngân Hàng Thế Giới, Quỉ Tiền Tệ Quốc tế, các tổ chức quan sát về Nhân Quyền, Tự Do Tín ngưỡng, Tự Do báo chí, Phóng Viên Không Biên Giới …………………….. đều gần như giống nhau liệt kê nước VNXHCN vào một trong những quốc gia đứng hàng đầu trong các danh sách quốc tế về vi phạm nhân quyền, tra tấn, giam người trái phép, thiếu tôn trọng tự do tín ngưỡng, tham nhũng đến ô nhiểm, tai nạn giao thông, vệ sinh công cọng ……. và hàng cuối về trình độ dân chủ, tự do báo chí, tự do tin ngưỡng, chính quyền trong sạch, giáo dục, nhân quyền, dân sinh, phát triển………………………………………. !!!
Cần lưu ý : Dù một số thống kê làm căn bản cho sự sắp hạng quốc tế đã phải dựa trên các dữ kiện thiếu trung thực của Cộng sản cung cấp như tỉ số người thất nghiệp, tỉ số người dân dưới mức nghèo v.v ……( thiếu trung thực đến nổi thủ tường CS Nguyễn Xuân Phúc khi nhậm chức đã phải yêu cầu các cơ quan hữu trách phải chấm dứt tệ nạn làm thống kê láo vì sợ dựa trên các thống kế láo ấy để trù liệu tương lai thì sẽ đâm đầu xuống hố tất cả ) dù đã phải căn cứ trên các tài liệu man khai như vậy, các bản sắp hạng quốc tế cũng chỉ rõ tình trạng tụt hậu thê thảm của VNXHCN sau nửa thế kỷ Cộng Sản thống trị đất nước .
2-Tân chế độ phải có hiệu năng tối đa -
Thay đổi một chế độ Cộng sản bằng một chế độ dân chủ, tự do đã là một công cuộc đặc biệt khó khăn nhưng không phải là không làm được. Sự sụp đổ của Đế quốc Nga Sô và các chư hầu ở Đông Âu 1989-1991 và tiếp theo, của một số chế độ độc tài ở Âu Châu, Trung Cận Đông, Phi Châu, Nam Mỹ đã chứng minh rõ ràng không có một chế độ chính trị nào mất lòng dân mà tồn tại mãi được.
Nhưng khó khăn hơn nữa là làm sao có được một chế độ mới đủ khả năng xây dựng một quốc gia tốt đẹp hơn, phong phú, vững mạnh hơn vì đấy chính là mục đích của sự thay đổi chế độ. Nếu ban lãnh đạo tân chế độ bất lực không thực hiện được trọng trách này, xã hội sẽ rối loạn, sự thất vọng và bất bằng của dân chúng sẽ bùng nổ, quốc gia sẽ tồi tệ hơn trước và nguy hiểm hơn nữa là không ai muốn làm gì nữa mà chấp nhận số phận hẩm hiu của đất nước mình, không buồn nghĩ đến đất nước sẽ đi về đâu !
Thông thường ở các quốc gia, lãnh đạo mới của chính phủ không gặp nhiếu khó khăn vì mọi lãnh vực trong nước đều trong tình trạng hoạt động bình thường, lãnh đạo mới chỉ tiếp tục làm việc, hay, dỡ sẽ được phê phán.
Ngược lại, ở Việt Nam, lãnh đạo mới của Việt Nam hậu-cộng-sản chắc chắn sẽ đón nhận một di sản tồi tệ nhất trong lịch sử : một xã hội băng hoại, các truyền thống đạo lý, nhân bản đã bị đạp đỗ và thay thế bởi một nếp sống vô luân, duy vật, không biết gì hơn là làm tiền bằng mọi cách, tham nhũng trộm cắp của công, một nền kinh tế lạc hậu, công kỹ nghệ chậm tiến, một mức sống của lao động, thợ thuyền dưới mức nghèo khổ, thanh niên có học cao cũng khó kiếm việc làm, nạn thất nghiệp lan tràn, một guồng máy chính quyền do một hệ thống đảng cộng sản điều khiển từ cấp cao nhất đến xã thôn, một ngân sách quốc gia phải đài thọ tất cả chi phí khổng lồ của nhiều triệu cán bộ đảng này.
Trong lúc ấy, nước láng giềng MÃ LAI và TÂN GIA BA ( SINGAPOUR) một đô thị-quốc gia, mà niềm mơ ước trong cuối thập niên năm mươi và sáu mươi là được như Việt Nam Cộng Hòa, hai quốc gia này đã vươn lên và trở thành hai con rồng vàng Á Châu . So sánh hình ảnh nhan nhản trên các mạng thông tin của Việt Nam XHCN và hai nước này, phải thấy đau lòng cho người dân Việt. Một thủ đô Hà Nội với 36 phố phường từ thời Pháp thuộc vẩn còn nguyên trong hình hài xiêu vẹo gần như sắp đổ nát, một thủ đô với các lề đường phố tràn ngập những gánh hàng ăn khách ngồi trên lề đường, những ngôi nhà cổ thô sơ được đem trình bày vì không có gì khác đáng trình diễn khiến cho du khách ngạc nhiên thấy cái thủ đô tiêu biểu cho quốc gia này như ngừng lại cả trăm năm trước sự phát triển tân kỳ của thế giới.
Sài Gòn, nguyên thủ đô của VNCH, hòn ngọc của Viễn Đông ngày nào, thiếu chăm sóc, gìn giử và tu bổ trước một dân số gấp bội, đã bị ngập lụt sau mổi cơn mưa lớn, ô nhiểm, hổn độn, nhà cửa chồng chất lên nhau, bày bán ăn uống đầy đường, giao thông tắt nghẻn thường xuyên trong thành phố, một cảnh tượng mà du khách nhìn nhận chưa từng thấy ở một đô thị nào trên thế giới.
Hà Nội, Sài Gòn của Việt Nam XHCN đứng bên cạnh Kuala Lampour và Singapour láng giềng tưởng như ở trong hai thế giới khác nhau một trời cách biệt.
Thu nhập tính đầu người theo mãi lực ( Purchasing Power Parity) của Mã Lai năm 2017 bằng Mỹ kim là 29.100, của Singapour là 94.100 và của Việt Nam XHCN là 6.900 ( theo tài liệu The World Factbook của CIA, Trung Ương Tình báo Hoa Kỳ ).
Cũng theo tài liệu này, tỷ lệ thất nghiệp năm 2017 của Mã Lai là 3,4% đối với dân số khả dụng, của Singapour là 2,2%, của VNXHCN khỏi kể vì man khai, không theo tiêu chuẩn của Tổ chức Lao Động Quốc Tế. có thể thực sự lên đến từ 30 đến 40% .
Về tăng trưởng giá cả ảnh hưởng trực tiếp và nặng nề đến đời sống của dân thì chỉ 0,6% ở Singapour, 3,8% ở Mã lai và từ 10 đến 25% ở VN, khiến cho đời sống của đại đa số dân chúng càng ngày càn khó khăn hơn, nhất là thu nhập quân bình 6900 mỹ kim đã bị thành phần giàu có thu nhập quá lón, số đông nghèo khổ thu nhập một năm cho mổi người không quá 1000 đô.
Nguyên nhân vì sao Việt Nam chúng ta ngừng lại và tụt hậu nửa thế kỷ nay trong lúc Mã lai và Singapour thăng tiến vượt bực như vậy ?
Không tìm đâu xa vì nguyên nhân nằm chình ình trước mắt 90 triệu đồng bào : Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính sách quản trị quốc gia của chúng xây dưng trên giáo điều kinh tế xã hội mát-xít phản kinh tế đã đày đọa trong nghèo khổ một phần lớn nhân loại từ năm 1917 khi đảng Cộng Sản cướp chính quyền ở nước Nga và lan tràn trên một nửa địa cầu qua đến tận nước ta năm 1945.
Cùng với chính sách sai lầm, một tầng lớp lãnh đạo cộng sản vốn thiếu học, được nhồi sọ với chủ nghĩa mát – lê thay nhau cai trị đất nước, làm sao phát triển được đất nước, chưa kể từ ngày cầm quyền, chúng đã vướn bệnh tham nhũng, phát xuất từ hàng ngủ bần cố nông, trở thành triệu phú, tỉ phú đô – la Mỹ, đoạn tuyệt với giai cấp vô sản đã mú quáng đưa chúng lên cầm quyền cả nước
***********************
Trong cùng lúc, Mã Lai và Singapour, theo mô hình phát triển dân chủ, lại được lãnh đạo bởi những vị cầm đầu sáng suốt, giàu kiến thức, yêu nước, thương dân, thanh liêm, trong sạch như Lý Quang Diệu của Singapour và Mahathir Mohamad của Mã Lai.
Cả thế giới đều khâm phục nhà lãnh đạo Lý Quang Diệu. Cho đến khi ông từ trần năm 2015 hưởng thọ 92 tuổi, ông đã phục vụ liên tục nước ông với chức vụ Thủ Tướng trong 31 năm và sau đấy đưởc mời làm Cố vấn Chính phủ. Nhờ ông, từ một hải cảng đơn sơ, Singapour trở thành môt đô thị-quốc gia mà dân chúng sống hài hòa, hạnh phúc với thu nhập như trình bày ở trên cao bật nhất thế giới .
Vị lãnh tụ kiệt xuất mà đài CNN, Hoa Kỳ, đang giới thiệu từ nhiều tuần nay, trong mục « Nói chuyện Á Châu » ( TALK ASIA ) còn cao niên hơn ông Lý Quang Diệu, là Mahathir Mohamad, trở lại chức vụ Thủ Tướng Mã Lai năm rồi, lúc ông 93 tuổi. Ông đã từng làm thủ tướng 22 năm và nay trở lại chính trường, quét sạch tham nhũng, hủy bỏ các hợp đồng của chính phủ trước ký kết với Trung cọng một cách mờ ám. Ông là vị lãnh đạo đã biến nước Mã Lai từ tình trạng một vùng rừng rú thành một quốc gia phú cường, tiến bộ, một con rồng vàng Á Châu được thế giới kính phục. Với tài năng, sáng tạo, thanh liêm và kinh nghiệm lãnh đạo dồi dào, ông đã trở thành vị lãnh đạo quốc gia lớn tuổi nhất thế giới, xuất sắc nhất và cương nghị nhất. Tái đắc cử với một đa số rất lớn, việc đầu tiên của ông là khởi tố cựu thủ tướng tham nhũng bị tống giam ngay, và hủy bỏ các hợp đồng hàng trăm tỷ mà chúnh phủ trước đã ký kết với Trung Cọng bất chấp thái độ hằn học của đối tác này. Dân chúng nhiệt liệt hoan hô ông. Nói đến tuổi tác của hại vị lãnh tụ kiệt xuất này, chúng ta không khỏi nhớ đến cựu tổng thống Hoa Kỳ OBAMA, « tuổi trẻ tài cao » đã hứa hẹn với cử tri lúc ra ứng cử sẽ « thay đổi, thay đổi » (change, change !!) nước Mỹ, làm cho nước Mỹ hùng mạnh, phú cường hơn. Về tuổi tác, ông ta đáng đầu con hay em út của các tổng thống Trump, Reagan, George H.W.Bush, Eisenhower nhưng trong 8 năm cầm quyền của ông, sự thay đổi mà ông hứa hẹn với cử tri chỉ là sự tụt hậu của cường quốc Hoa Kỳ về 1/ thể diện quốc gia, qua hình ảnh quá khiêm tốn đến khúm núm của ông trước lãnh tụ các quốc gia và rất quan trọng về 2/ chính sách tiêu cực, thụ động và nhượng bộ của ông trước các đối tác bạn và cực kỳ nguy hiểm , trước cả kẻ địch tiềm ẩn của Hoa Kỳ là Trung Cộng.
Với 90 triệu dân cần cù khao khát tự do và no ấm, với tài nguyên thiên nhiên phong phú trên đất, dưới biển, với thành phần lãnh đạo tài ba, đức độ, dồi dào kinh nghiệm trị nước an dân như khuôn mẫu Lý Quang Diệu, Mahathir Mohamad, Việt Nam tương lai, hậu cộng sản, sẽ là một con rồng vàng Á Châu, vì sao không ?
Hoàng Thị
Khối Hậu duệ California
California, 25 tháng 1, 2019
VIỆN NHÂN QUYỀN VIỆT NAM