Bình luận hậu thượng đỉnh Mỹ Triều
Từ Thức
THẤT BẠI
Thất bại. Như tất cả những cuộc hôn nhân đổ vỡ, người này đổ lỗi cho người kia. Ông Trump nói Kim đòi bỏ hết cấm vận, Kim nói Trump nói láo. Nhưng chuyện thất bại thì cả 2 bên đều nhìn nhận
1.Donald Trump gặp khó khăn chính trị trong nước, muốn có một thoả ước về nguyên tử để có thể nói với dân Mỹ ông ta là Superman, làm được chuyện từ Bush, Clinton tới Obama không ai làm nổi. Một võ khí tranh cử đáng kể, chưa nói tới cái mộng Nobel Hoà Bình..
Trump nghĩ mình là tay buôn bán ngoại hạng, không cần thương lượng, thoả thuận trước theo truyền thống ngoại giao, chỉ cần có mặt ở bàn hội nghị là Kim sẽ rơi vào tròng. Nhưng CS khó nhai hơn là chuyện thương trường.
2. VN được cả hai lựa chọn, không phải vì là ‘’ trung tâm hòa giải thế giới ‘’, nhưng bởi vì cả hai đều thấy có lợi.
Kim tìm được một quốc gia hiếm hoi không ghê tởm anh ta như một ‘’serial killer ‘’ tàn bạo.
Trump tìm được một nơi có thể dụ Kim : nếu giã từ võ khí, anh có thể làm ăn ngon lành như mấy tay đầu sỏ VN, khỏi cần phải từ bỏ chế độ độc tài.
Đó là lý do tại sao nhân quyền đã hoàn toàn bị quên lãng. Không có cả một câu tuyên bố vô thưởng, vô phạt. Nạn nhân số 1 là nhân quyền.
3. Có người nói Kim không thể nhượng bộ, vì võ khí nguyên tử là bảo hiểm sinh mạng cho anh ta. Lịch sử cận đại cho thấy điều đó không có gì hiển nhiên. Nga Xô Viết đã tan rã khi có 10.000 đầu hỏa tiễn nguyên tử. Saddham Hussein đã mất mạng ở Iraq
Các chuyên gia nói nếu Kim xử dụng võ khí, có thể tàn phá vài tỉnh Nam Hàn hay Nhật Bản, nhưng trong vài giờ, Bắc Hàn sẽ bị san bằng. Vấn đề là không ai muốn nhận trách nhiệm đã gây chiến tranh nguyên tử.
Kim chơi ngang, một phần nhờ võ khí hạt nhân, nhưng phần chính là còn Trung Cộng đứng sau, mặc du Bắc Hàn đã có ý thoát dần khỏi nanh vuốt Trung Cộng.
4 . Cuối cùng, người thủ lợi nhiều nhất vẫn là Kim Jung Un. Anh ta chẳng nhượng bộ gì, chẳng mất mát gì, nhưng cái thắng đầu tiên là từ một tên độc tài khát máu, trở thành một lãnh tụ ngang hàng với Tổng thống cường quốc số 1 trên thế giới.
Dân Hàn đã coi Kim như một ông Thánh, ngày nay sẽ coi Kim là ông Trời, bảo chết là chết. Bỏ lỡ cơ hội thỏa thuận với Hoa Kỳ, Kim đánh mất một cơ hội cứu vãn kinh tế Bắc Hàn. Nhưng đó không phải là ưu tư của một tên độc tài. Thêm vài chục ngàn người, vài trăm ngàn người chết đói, chỉ là một chi tiết
5 . Bắc Hàn trở thành một cái gai, không ai biết phải làm gì để nhổ như ngày nay là lỗi, hay dụng tâm, của các phe liên hệ trong qua khứ.
Hoa Kỳ không muốn chế độ Bắc Hàn sụp đổ để có cớ hiện diện quân sự trong vùng. Trung Cộng muốn có Bắc Hàn để thương lượng với Mỹ và đồng minh. Âu Châu nghĩ đó là chuyện của Mỹ, Tàu, Nhật, Hàn, không dại gì dính vào. Nhật Bản không muốn một nước Hàn thống nhất, sẽ là một đe dọa an ninh, kinh tế trong tương lai. Nam Hàn không muốn Bắc Hàn tan vỡ, vì không muốn, và chưa đủ khả năng cưu mang một nửa nước nghèo đói, như Tây Đức đã làm với Đông Đức
6. Mặc dù đã cam kết miệng, Kim sẽ tăng cường việc thử nghiệm, chế tạo võ khí nguyên tử. Sự thất bại của hội nghị tay đôi ở VN sẽ cho Kim thời gian rộng rãi hơn để củng cố lực lượng
7. Tương lai trong vùng những ngày tới khó ai đoán được, như từ khi Trump cầm quyền, ít ai đoán được ông ta sẽ làm gì ngày hôm sau
( tuthuc-paris-blog.com )
*****
VỤ BUÔN CHÍNH TRỊ CỦA NHÀ BUÔN ĐỊA ỐC
VÀ SỰ THẢM HẠI CỦA TỜ BÁO NÔ
PHẠM ĐÌNH TRỌNG
Ông ngoài ba mươi tuổi kế vị ông cha, trị vì đất nước 25 triệu dân, coi sức mạnh hạt nhân là sức mạnh của đất nước do ông cai trị và đó cũng là sức mạnh duy trì quyền lực cai trị cha truyền con nối của gia tộc ông. Bỏ mặc dân đói khổ, dồn tiềm lực đất nước, cố sống cố chết chế tạo vũ khí hạt nhân, ông đã biến đất nước có cây sâm quí thành xưởng sản xuất vũ khí thông thường và xưởng thực nghiệm mầy mò chế tạo vũ khí hạt nhân, biến đất nước tươi đẹp thành đất nước lầm than, nghèo khổ bậc nhật thế giới giữa kỉ nguyên văn minh tin học phồn vinh.
Thứ nhất sợ kẻ anh hùng / Thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân. Ông tóc vàng ngoài bảy mươi tuổi đứng đầu đất nước giầu có, thành đạt nhất thế giới nhận ra rằng ông trẻ ngoài ba mươi tuổi trị vì đất nước 25 triệu dân kia chỉ là kẻ cố cùng liều thân. Đến giống nòi ruột thịt của hắn, hắn còn coi rẻ. Hắn đã biến xứ sở tươi đẹp của hắn thành địa ngục đày đọa dân, thành pháp trường bắn giết dân, giết cả ông chú rể, giết cả anh trai cùng cha khác mẹ để bảo vệ quyền lực cai trị thì tính mạng cả loài người, sự sống của hành tinh với hắn cũng chỉ là số không. Kẻ cố cùng liều thân đó mà có vũ khí hạt nhân sẽ là thảm họa, là nỗi đe dọa từng giây từng phút cả loài người. Như kẻ đánh bom tự sát mang bom trong người đến đám đông kích nổ, kẻ cố cùng liều thân điên cuồng nhấn nút hạt nhân trước thì nước giầu hay nước nghèo phút chốc cũng biến thành tro bụi vũ trụ mà thôi.
Những người lãnh đạo đất nước giầu có trước ông tóc vàng ngoài bảy mươi tuổi đã bất lực trước sự lì lợm của kẻ cố cùng liều thân, để lại sự đối phó với kẻ cố cùng liều thân cho ông và để lại cái họa hạt nhân cho loài người. Chính trị quốc gia hay quốc tế thì cũng chỉ là những phi vụ kinh doanh mà thôi. Khó lường như kinh doanh địa ốc còn làm nên sự nghiệp lẫy lừng cho ông thì gã cố cùng liều thân kia chả là cái đinh gì. Chính kẻ cố cùng liều thân đang mang đến cho ông cơ hội làm nên sự nghệp chính trị tầm cỡ thế giới. Bí quyết thành công của kinh doanh là nhạy bén phát hiện thời cơ và nắm lấy thời cơ. Thời cơ đến thì không thể bỏ qua. Kẻ cố cùng liều thân dù là ác quỉ, là đao phủ với 25 triệu dân nước hắn, dù hắn là tội phạm chiến tranh, là tai họa của loài người nhưng với nhà kinh doanh địa ốc thành đạt như ông, hắn sẽ là đối tác giúp ông làm nên sự nghiệp chính trị thế giới, hắn sẽ là bạn hàng lớn nhất của ông. Buôn có bạn, bán có phường. Không có bạn hàng thì sập tiệm!
Ông tóc vàng ngoài bảy mươi tuổi đứng đầu nhà nước dân chủ lâu đời nhất thế giới bỗng thấy ông độc tài phát xít giết người như giết kiến thân thiết như anh em, như đồng nghiệp. Ông đứng đầu đất nước giầu có đã giáp mặt lần đầu với ông cố cùng liều thân. Nhưng dường như mọi lời gạ gẫm đổi chác của ông ngoài bảy mươi tuổi cũng chưa làm nhụt được ý chí hạt nhân của ông trẻ ngoài ba mươi tuổi. Lần này để lấy lòng bạn hàng, ông già tóc vàng mơn trớn gọi ông trẻ cố cùng liều thân là “ông bạn của tôi” rồi đánh tiếng: Này, từ bỏ tham vọng hạt nhân đi, tôi sẽ giúp đất nước ông bạn nhanh chóng trở thành cường quốc kinh tế, dân giầu, nước mạnh như cái slogan mà các ông gọi là khẩu hiệu được các ông đưa lên làm mục tiêu hướng tới từ mấy chục năm nay nhưng thực tế thì ngược lại, dân của các ông càng ngày càng đói khổ thêm, nước ông chỉ càng ngày càng kiệt quệ hơn.
Cường quốc kinh tế chỉ nghe nói đến đã sướng tai nhưng cường quốc kinh tế có giúp củng cố quyền lực cai trị của ta và con cháu ta nối dài mãi không? Nước ta nghèo cũng do kẻ giầu có kia lôi kéo được cả thế giới vào cuộc cấm vận kinh tế ta. Cứ bỏ cấm vận kinh tế đi, ta khắc giầu có đâu cần phải dừng làm vũ khí hạt nhân. Nghe lời bắn tiếng của ông tóc vàng, ông cố cùng liều thân càng xác định chí ý hạt nhân mạnh mẽ hơn nhưng ông cũng nhận ra vụ kinh doanh chính trị của ông già tóc vàng và ông thấy có thể tham gia vào vụ kinh doanh không cần vốn liếng mà lãi khẳm. Ông cố cùng liều thân liền thông tin lại: Tôi rất quan tâm đến điều tốt đẹp ông vừa đưa ra. Chúng tôi sẵn sàng dừng chương trình hạt nhân đầy tham vọng của mình để đón nhận sự kì vọng còn lớn hơn: Sự trợ giúp quí giá của quí ông cho nền kinh tế của chúng tôi phát triển mạnh mẽ.
Cuộc gặp lần thứ hai giữa ông tóc vàng và ông cố cùng liều thân liền được gấp rút tiến hành. Việc đầu tiên là xác định nơi gặp Với ông tóc vàng vốn thừa lòng tự tin thì nơi gặp không cần bận tâm. Cả thế giới là một thị trường, thị trường thương mại và thị trường chính trị. Nơi nào là thị trường, nơi đó nhà kinh doanh phải có mặt. Riêng ông cố cùng liều thân, kẻ mang sinh mạng con người ra làm trò chơi chính trị, kẻ không được thế giới văn minh chấp nhận thì nơi ông đến, nơi ông có mặt ngoài đất nước của ông, phải lựa chọn thận trọng, nghiêm ngặt. Tốt nhất là chọn đất nước có chế độ độc tài một đàng cầm quyền như đất nước ông, nơi có mạng lưới an ninh bịt bùng, dày đặc giám sát đến từng người dân. Người dân không thể tùy tiện biểu tình xua đuổi ông, đốt hình ông. Đáp ứng được tiêu chí khắt khe đó chỉ có Việt Nam. Việt Nsm lại chỉ cách đất nước của ông cố cùng liều thân vẻn vẹn ba giờ máy bay, mươi giờ xe lửa. Còn lựa chọn nào tuyệt vời hơn.
Diễn giải đôi điều về ông tóc vàng Donald Trump và ông cố cùng liều thân Kim Jong Un và sự có mặt của hai ông ở Hà Nội để thấy rằng Hà Nội thực sự chỉ là sân khấu để cặp kép một già một trẻ thực hiện vở diễn gây vốn liếng chính trị, chỉ để tên tuổi ông già ngoài bảy mươi tuổi và ông trẻ tuổi ngoài ba mươi đi vào sự kiện chính trị thế giới, đi vào bộ nhớ của vài tỉ người khắp hành tinh chứ chẳng phải nhằm hòa giải xung đột thế giới gì cả.
Vở diễn chưa diễn ra, người đủ từng trải cũng đã biết kết quả hòa giải xung đột, kết quả loại bỏ hạt nhân ở xứ sở của cây sâm quí tất yếu chỉ là số không. Kẻ chỉ có vài dàn tên lửa tầm xa mang đầu đạn hạt nhân đe dọa thế giới để chứng tỏ sự có mặt trên thế giới, để làm mình làm mẩy với thế giới, làm sao dám rời bỏ cái đã đưa mình lên tầm thế giới. Nhà kinh doanh có mặt trên đời chỉ để kinh doanh. Nhà kinh doanh địa ốc chuyên nghiệp làm sao có vốn tư pháp để hòa giải dân sự, làm sao có vốn chính trị để hòa giải thế giới. Kinh doanh địa ốc mang lại tiền bạc để có tòa tháp Trump ở New York, có cả tòa tháp Trump ở Moscow, để Trump có mặt trong không gian. Có mặt trong không gian rồi, cần có mặt trong thời gian nữa mới thỏa khát vọng. Kinh doanh chính trị mang lại tiếng tăm để có mặt trong thời gian. Thế là đủ. Cần gì hòa với giải. Hơn nữa làm sao hòa giải được thế giới khi thế giới còn cộng sàn, còn cội nguồn gây xung đột thế giới.
Hàng tỉ cặp mắt trên khắp hành tinh đổ dồn về Hà Nội dõi theo từng bước đi, từng cử chỉ, từng lời nói của cặp sao Trump – Un nhưng không ai biết đến những sự việc nhà nước cộng sản tước đoạt những giá trị làm người của người dân đang diễn ra hàng ngày, không ai biết đến sự xung đột một mất một còn giữa nhà nước cộng sản Việt Nam với người dân Hà Nội, với người dân Việt Nam. Sự xung đột đó còn quyết liệt gấp nhiều lần cuộc xung đột giữa Un và thế giới văn minh. Và cuộc xung đột giữa người dân Việt Nam khát khao dân chủ, khát khao nhân quyền với nhà nước cộng sản đã bùng phát dữ dội trong suốt thời gian Trump và Un có mặt ở Hà Nội.
Hàng tỉ cặp mắt trên khắp thế giới thấy rõ công an nhà nước cộng sản Việt Nam vũ trang đầy mình cùng xe bọc thép hiện đại giăng kín mọi ngả đường Trump và Un đi qua nhưng không ai thấy những an ninh mật vụ giăng quân bịt bùng vây kín quanh nhà hàng trăm người dân ở Hà Nội và Sài Gòn, không cho người dân ra khỏi nhà, ngang nhiên tước đoạt quyền cơ bản của con người, từ khi Hà Nội chuẩn bị đón Trump và Un. Những người dân Hà Nội, Sài Gòn bị an ninh mật vụ nhà nước cộng sản Việt Nam tước đoạt quyền đi lại đều là những người lương thiện nói tiếng nói của con người đòi lại những giá trị làm người đã bị nhà nước cộng sản tước đoạt, đều là những công dân nói tiếng nói trách nhiệm với đất nước.
Nhà nước cộng sản thống trị toàn cõi Việt Nam đã gần nửa thế kỉ. Xung đột giữa nhà nước cộng sản với người dân Việt Nam ngày càng gay gắt. Nhà nước cộng sản đối phó với dân bằng công an, tòa án, nhà tù ngày càng tàn bạo, man rợ. Sự đối phó man rợ đó lại được thi thố rộng khắp trong suốt những ngày Trump và Un có mặt ở Hà Nội. Điều này những nhà báo nước ngoài có thể không biết nhưng nhà báo trong nước không thê không biết.
Nhà nước cộng sản tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân cả nước suốt gần nửa thế kỉ qua. Nhà báo trong nước thì phải biết.
Nhà nước cộng sản xung đột với người dân ngày càng sâu sắc, gay gắt đã tạo ra hàng triệu dân oan, hàng ngàn người tù chính trị. Nhà báo trong nước thì phải biết.
Suốt gần nửa thế kỉ qua Việt Nam là một trung tâm xung đột giữa những giá trị nhân văn với bạo lực độc tài. Nhà báo trong nước thì phải biết.
Biết nhưng tờ báo của một tổ chức chính trị chính thống có lượng phát hành khá lớn vẫn chạy tít lớn chiếm nửa trang nhất hàng chữ lừa dối người đọc và nịnh bợ quyền lực: Việt Nam trung tâm hòa giải xung đột quốc tế.
Tờ báo nô thấp hèn như vậy nhưng vẫn có đông người đọc cho ta cay đắng nhận ra rằng: Còn quá nhiều dân nô nuôi những tờ báo nô và an phận với kiếp thân nô cộng sản như một định mệnh nghiệt ngã. Vì vậy nhà nước cộng sản dù đã bộc lộ đầy đủ sự thối nát, phản dân hại nước vẫn dai dẳng tồn tai. Vẫn dai dẳng tồn tại xung đột xã hội giữa nhà nước cộng sản độc tài với người dân. Chỉ khi người dân thức tỉnh không cam chịu kiếp thân nô, đứng lên giành những giá trị làm người, giành quyền làm chủ đất nước, loại bỏ cộng sản mới loại bỏ được xung đột xã hội gay gắt đã kéo dài suốt gần nửa thế kỉ qua.
VIỆN NHÂN QUYỀN VIỆT NAM