Hận thù đến trả thù, trả thù !

Kể Truyện Tù

 Bài này vừa mới Edit lại .

 NGƯỜI TÙ GIÀ VÀ CHIẾC CỐI XAY LÚA 

Xuân An - Cao H Sơn



Cái nắng tháng năm như thiêu như đốt, nóng như đổ lửa, bầu trời không một bóng mây, cả một cơn gió nhẹ cũng không có. Trại tù A30 Phú Khánh nhốt hơn 4000 tù VNCH như bị hầm trong lò nướng.

 Từng dãy nhà lợp tranh dùng làm nơi nhốt tù nằm san sát trên những nền đất cao, chính giữa sân là Hội trường được xây bằng gạch lợp Tole. Kế đó, gần vòng rào kẽm gai là cái bệnh xá khiêm nhường với vài cái giường cho có lệ.


 Bên góc lớn phía trước sân, trong vòng rào kiên cố là khu biệt giam, là nơi nhốt những người tù kiệt xuất kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục trước bạo quyền Cộng sản, dù có bị tra tấn, hành hạ dã man.

Bao quanh trại tù là những lớp hàng rào kẽm gai cao trên 3 mét với những chòi gác do những tên áo vàng canh giữ nghiêm ngặt ngày đêm.

 Gần giờ nghỉ trưa mà anh em trong nhà số 13 vẫn chưa mang về hết những bó bổi được bó lại từng bó to tướng cho lò đường của trại theo chỉ tiêu giao phó. Con sông Ba trước mặt đang lững lờ chảy, bên kia sông là ngọn đồi thấp đã bị anh em tù chúng tôi chặt sạch lấy củi, nay trở thành ngọn đồi trọc lóc. Xa xa là những đồi núi khác bao bọc khu thung lũng Mai Liên- Thạch Thành, càng làm cho không khí trong vùng thêm oi bức.

 Nhìn từ xa đoàn tù như con rắn khổng lồ, nối đuôi nhau lội qua sông, trên vai vác những bó chà bổi nặng trĩu. Cuối cùng anh em trong đội cũng về đủ, quây quần dưới những bóng cây ăn buổi trưa bằng khẩu phần chết đói mà trại cấp phát. Đó là một thứ cơm nấu bằng gạo ẩm mốc, một ít khoai mì được quy ra gạo theo tiêu chuẩn chết đói mà ở ngoài đồng bào cả nước cũng phải ăn như vậy. Nhưng mọi người cũng ráng ăn để dịu bớt cơn đói sau một buổi lao tác cực nhọc. Tôi cố nuốt vội mớ cơm hỗn độn đó cho xong bữa, húp miếng canh đại dương truyền thống nấu bằng nước muối với ít cải lềnh bềnh. Cũng cám ơn Đảng đã bồi dưỡng cho anh em tù chúng tôi vào những dịp Lễ, Tết Nguyên Đán mấy miếng thịt heo nái hoặc trâu già bằng ngón tay.

 Trong lúc mọi người ăn cơm trưa, thì dưới bóng mát một gốc cây lớn khác, có một người tù già vẫn cặm cụi làm việc bên chiếc cối xây lúa. Điều làm cho tôi chú ý không phải là chiếc cối xây lúa mà là người tù già trạc 70 tuổi, với mái tóc để dài bạc trắng nhưng tay chân cử động còn nhanh nhẹn thoăn thoắt. Ông ta sắp hoàn thành một cối xây lúa mới.

Hình ảnh trên khiến tôi nhớ về quê nhà Chợ Lầu, thuộc Hòa Đa, Bình Thuận. Ở đây thời trước khi tôi còn nhỏ người dân quê cũng dùng những chiếc cối xay lúa như vầy để làm gạo. Vui làm sao những đêm trăng, thanh niên nam nữ trong thôn vừa xay lúa giã gạo, vừa đối đáp những câu hát huê tình thật là lãng mạn tràn đầy hạnh phúc.

Niềm vui nho nhỏ gợi lại trong hồn, khiến cho tôi bạo gan đến gần làm quen với ông già không quen biết.

 - Chào bác, bác làm chiếc cối xay này đẹp quá. Ông ta ngưng tay nhìn tôi cười và đáp lại bằng giọng nói của người vùng Bình Phú.

 - Nghề của tui mà.

- Vậy hả! nhưng bác đã già rồi sao còn bị bắt vào đây để làm việc?

 Ông già không trả lời mà chỉ thò tay vào túi móc gói thuốc rê, vấn một điếu thật to, châm lửa hút, sau khi nhả vài ngụm khói mới bắt đầu nhỏ nhẹ nói:

 - Tui nay đã hơn 80 tuổi, sinh quán tại Tuy Hòa, Phú Yên, ngoài đời là một thợ mộc và làm ruộng nên cũng khá giả. Vợ mất sớm để lại cho tôi mấy đứa trai lẫn gái, mấy đứa đều lớn khôn và có gia đình riêng. Sau đó tôi tục huyền với một người đàn bà nhỏ hơn tôi vài chục tuổi, Bả đã có hai thằng con với người chồng trước là du kích VC.

Thấy hoàn cảnh của Bả và hai đứa nhỏ tội nghiệp, vì ba nó bỏ theo VC trên rừng không ai nuôi nấng. Tui đem về nhà nuôi nấng cấp dưỡng mẹ con nó, rồi bả chịu lấy tui.

 Tôi chêm vào:

- Bác chịu chơi quá.

 Sau khi làm vài hơi thuốc bác ta tiếp tục câu chuyện:

 - Sau ngày 30-4-1975 mất nước, thằng chồng cũ của con vợ tui từ rừng núi mò về, làm trưởng Công an xã. Nó cho người đến bảo vợ tui về lại với nó, nhưng bả không chịu vẫn ở với tui, hai thằng con thì trở quẻ bỏ về ở với cha nó.

 Thằng trưởng Công an mất mặt quá nên đâm ra thù tui, nó tìm đủ mọi cách để hại tui nhưng không được, nó xúi hai thằng con về nhà quậy phá.

Một hôm, hai đứa lên xã vu cáo tui chống đối Cách mạng và chửi bới chế độ, để thằng cha nó có cớ sai du kích tới nhà bắt tui lên xã đánh đập dã man và nhốt không cho về.

Vợ tui khi bả về biết được chuyện nên bả lên xã chửi bới thằng chồng khốn nạn và hai thằng con vô ơn bạc nghĩa. Bả đòi lên huyện khiếu nại, tố cáo thằng Công an xã vì thù riêng trả thù, nên thằng Công an sợ làm to chuyện nên đành thả tui về, nhưng nó không chịu để yên.

 - Rồi sao nữa bác? tôi hỏi vì thấy gây cấn quá.

- Thằng con lớn theo cha nó vào du kích xã, một hôm hai đứa nó vác AK tới nhà tui chửi bới thậm tệ trong lúc má nó đi vắng. Nó còn chĩa súng vào tui, để cho thằng em nó lấy cây đánh. Đau quá tui không còn nhịn được nên dùng một thế võ bẻ tay cướp súng của thằng lớn, rồi tiện tay cho nó một báng súng vào đầu gục tại chỗ. Thằng nhỏ cũng bị tui đá văng vào vách nhà. Sau đó tui nhặt cây súng chạy lên công an Huyện trình diện vì sợ ở xã thì thằng cha nó trả thù nữa. Ai ngờ thằng lớn bị tui đánh trúng chỗ nhược nên chết mất tại chỗ. Tui bị bắt đưa ra tòa xét xử vì tội giết người, tụi nó kêu án chung thân. Nhưng bà vợ tui bả làm chứng nói thằng con bả chết vì thằng cha nó xúi, tui chỉ tự vệ cho nên tụi tòa án hạ tui xuống còn 20 năm.

Bác ta thở dài, khi đã kể xong câu chuyện, như trút đi nỗi uất hận đã chôn vùi trong tâm khảm bấy lâu nay, giờ mới có dịp giải tỏa.

 - Còn Bác gái bả đối xử với bác thế nào khi bác ngồi tù?

 - Như chú biết, tui bị kêu án 20 năm thì cũng như chung thân thôi vì tui già quá rồi, sống làm sao nỗi đến ngày về, may mà bả biết được chuyện này là do cha con nó gây ra, bả không hề giận tui. Hằng tháng bả thăm nuôi tui đều đều, cũng an ủi. Bả căm thù thằng chồng bạc ác, nỡ bỏ vợ bỏ con nghe lời xúi bậy chạy lên rừng làm du kích, để mẹ con đói rách, nếu không có tôi nuôi dưỡng không biết cuộc đời bả sẽ ra sao?

 Nghe xong câu chuyện bác vừa kể, tôi cảm thấy thương người tù già bất hạnh này vô cùng. Đây là một thảm kịch xảy ra trên mọi nẻo đường của đất nước. Chế độ khốn nạn Xã Hội Chủ Nghĩa làm cho con người mất hết nhân tính, không còn chút tình người. Con giết cha, vợ giết chồng chỉ vì muốn lập công dâng Đảng. Hầu hết những gia đình có chồng đi tập kết đều có cái kết thúc giống như vậy.

 Tôi liên tưởng miên man đến chuyện về anh Đội trưởng nhà cấp dưỡng, thời gian quá lâu không nhớ tên chỉ nhớ lúc đó anh Ngô Xuân Hoàng QGHC làm Đội phó ). Vụ này xảy ra trước khi chúng tôi từ Tổng Trại 8 tại Bình Thuận và các trại khác dồn về A30 Phú Khánh vài ngày nên chỉ nghe anh em kể lại và chính Ban Trưởng Trại Trung Tá Công An Trần Đức Hạnh chắc cũng thấy xấu hổ quá nên công bố vụ này trước toàn thể trại viên, vì anh Nhà Trưởng Cấp Dưỡng thường xuyên về Tuy Hòa, thường đi chung với anh Ba Béo coi Căng Tin mua heo cung cấp cho Trại tự nhiên mất tích .

Câu truyện xảy ra vào cuối năm 1977, đầu 1978 . Trong nhiều lần trước anh về nhà tại Tuy Hòa có nghe thân nhân và xóm làng xì xầm việc vợ anh có dan díu với một tay công an khu vực đầy quyền lực tại đây, nên lần này anh quyết tìm cho ra hư thực. Sau khi từ giã vợ để trở lại trại như thường lệ, anh lén sang nhà người em ruột cách nhà anh 3 gian và ngủ lại đó phục kích cho qua đêm, không đi về Trại.

 Quả thực như lời đồn đoán, mới hơn 8 giờ tối, tay Thiếu úy công an khu vực VC ngang nhiên đến nhà anh như thường lệ . Anh chờ lúc tên Thiếu uý Công an lên giường mây mưa với vợ anh để bắt quả tang thì anh âm thầm đột nhập vào nhà vì anh có chuẩn bị trước . Trong ánh sáng lờ mờ anh dùng con dao mổ heo đâm túi bụi trên lưng tên sĩ quan công an VC dâm ô này và mặt vợ anh, Hắn hoảng hồn vùng chạy trong lõa lồ tri hô cầu cứu và bung ra cửa chạy . Người vợ lăng loàn bị đâm chết vì bị nhiều nhát dao chí mạng .

Anh thật bình tĩnh từ từ ngồi vào ghế xalon rút thuốc ra hút và chờ công an tới bắt, còn hàng xóm trong lúc này không ai dám mở cửa bước ra ngoài.

 Nếu tay Ban Trưởng Bảy Hạnh không nói ra truyện này trước toàn thể trại viên thì chắc không ai biết nhưng...khi được biết rồi thì cả mấy ngàn người tù lúc đó đều xót thương cho hoàn cảnh của anh, chắc chắn anh bị đầy đọa thân xác trong một nhà tù mới .

 Thân phận một người tù, dưới chế độ cộng sản thua cả súc vật, thân thì làm trâu ngựa cho bọn nó sai khiến, vợ ở nhà thì bị bọn nó dâm ô hằng ngày như đĩ điếm !

Mối nhục này anh phải trả, chỉ tiếc rằng tên Thiếu úy công an thoát chết .Hắn chưa đền tội của hắn . Nói chung bọn VC từ Hồ Chí Minh, vị cha già dâm dục của chúng, cho đến Đỗ Mười, tên thiến heo, Lê Duẩn tên phu cai đồn điền cao su cho Pháp, Võ Nguyên Giáp tên Đại tướng chỉ huy Xưởng Đẻ Có Kế Hoạch, tên nào cũng vậy đều là bọn dâm ô đáng nguyền rủa .

 Tiếng kêu tập hợp đi làm của người nhà trưởng làm tôi trở về với thực tại, nhìn ngọn đồi trọc cây trước mặt mà ngán ngẩm cho kiếp nhân sinh. Thân tù tội dưới thời cộng sản như bọt bèo, hoa rơi trước gió. Những ai còn mong tưởng nơi chế độ này sẽ tốt đẹp, thì đó chỉ là mơ tưởng hảo huyền.

Xuân An - Cao H Sơn