Nguyễn Quang
“Biết mà không nói là bất nhân.
Nói mà không nói hết là bất nghĩa”. Lời của Nhà cải cách Nguyễn Trường Tộ vào
thế kỷ XIX vẫn còn vang vọng đâu đây, cho dù đã sang thế kỷ 21 nẩy lên đầy
những bí thư trong số các bí thư, những ông vua thời thượng trong số các vua
vẫn in trong trí họ ‘không bao giờ có chuyện cái đèn dốc ngược treo trên trần
mà không đổ dầu xuống đất…’
Nói rằng ‘vạn vật tương sinh’
không ông lãnh đạo nào tin cả, nếu có biết cũng không làm vì chỉ có triệt tiêu
mọi thành phần để đảng tôi tồn tại’!
Từ một thượng tầng kiến trúc như
vậy, chúng ta sẽ không lạ với một hạ tầng như các báo đã điểm tình hình giáo
dục vào dịp cuối năm học qua nhận định của báo Lao Động “Chưa bao giờ các bậc
phụ huynh lại hoang mang, mất đi sự tin tưởng khi gửi gắm con em mình tại những
cơ sở cả dân lập lẫn công lập như hiện nay”. Bởi vì văn hóa từ trường đến chợ
và ngược lại nhưng nay ngôn ngữ ở chợ tràn ngập học đường, từ trên bục giảng
với những lời thóa mạ học sinh, không tôn trọng phẩm giá con người của chính
các Thầy Cô giáo. Những ngôn ngữ hàng chợ không kể hết và cũng không đáng để
ghi lại chỉ xin biết rằng vào một thời dân tộc nầy có cả những hành vi hãm
hiếp, dụ dỗ học sinh bán dâm xảy ra ngay từ nhà trường trong sự cấu kết với các
cán bộ cao cấp của chính quyền để phá hoại đời con gái học sinh và cả nam sinh
trai tráng lọt vào tay bọn quan đồng tính luyến ái!
‘Con người từ vượn mà ra’ đó là
thứ kinh điển chết người của thuyết Mác Lê bị buộc phải học chính khóa trong
nhà trường, nghĩa là ngay với các Thầy Cô trên nền tảng tự cam kết phải biết
nói láo trước khi lên bục giảng vì không có giáo viên môn sinh học, lịch sử nào
ngày nay không biết đó là chuyện sai lầm khi những phát kiến về gene di truyền
không cho phép nói và truyền đạt như thế! Nhưng ai cũng phải nói dối kẻo mất
miếng cơm manh áo nuôi sống gia đình!
Con người thường khởi đầu làm sao
cũng kết thúc làm vậy nên chúng ta sẽ không lạ qua tường thuật của các báo đầy
những lời lẽ Thầy chửi trò nhưng không quên câu “Tội nghiệp ba mẹ mấy người,
cho mấy người chỉ việc ăn, học mà học ngu như bò, thà nuôi chó còn sướng hơn!”
Không sao, sướng hay khoái lạc
cũng có nhiều trường phái khác nhau, nhưng quan niệm từ con người tối cổ là
vượn người, thủy tổ của loài người theo thuyết Mác, thời việc gần với chó mèo
của con người khi nhớ về cội nguồn cũng không phải là xa đường lắm!
Nhiều phụ huynh khi đón con chờ
tan trường về, họ trao đổi với nhau đôi câu chuyện giáo dục như ‘Tôi thấy ông
thầy ấy đạo mạo lắm, ăn mặc rất nghiêm chỉnh nhưng vào lớp lại có những câu tục
tĩu không chịu nổi…’ Một phụ huynh khác thêm vào ‘Tôi có gặp Thầy đó và ông ta
nói thẳng ‘Thầy giáo dưới chế độ Xã hội chủ nghĩa mà không biết chửi rủa thậm
chí dụ học trò…thì không phải là thầy giáo cộng sản vì chết là hết! Hãy về và
tận hưởng đi, anh không hưởng lắm kẻ lạ khác cũng tận hưởng…Sầm Đức Sương là
tấm gương…’
Tất cả đều lắc đầu ‘nếu con cái
lớn lên không đưa đến trường, vậy đưa đi đâu…Các phụ huynh cùng nói với nhau
‘chỉ có cách về nhà theo kèm dạy dỗ chúng nó mà thôi…’
Người Thầy giáo kia còn nói thêm
nhắn nhủ với họ, ngày nay chỉ cần vào quán net gõ mấy chữ đầu là ra hết mọi
thứ, có trời mà ngăn chúng, không có lãnh tụ vĩ đại nào mà không năm thê bảy
thiếp, nói tóm lại là không ‘mắc nạn’ gái như ông Chủ tịch Ngân hàng thế giới
mới đây đến Bin Laden cũng chứa đầy thuốc Viagra?! Nhất là trong một nền giáo
dục không giáo dục. Chiếc cặp em nào cũng muốn quằn cả vai nhưng chúng muốn ném
đi rất nhanh vì không có gì gắn liền đến thực tế cho cuộc sống các em, do đó
chúng ta không lạ chúng cởi bỏ luôn đến quần áo ngay trong lớp học, trong sân
trường vì thâm sâu xã hội không có một
nền đạo đức tự thân, nó đã bị vong thân, bị đánh mất từ tận gốc rễ của một
dân tộc bởi những thứ chủ thuyết ngoại lai mang về dày xéo trên quê hương!
Giáo viên ngày nay từ người đứng
đầu ngành giáo dục đến anh giáo thường thường đều biết ai “bớt xén phần ăn của
học sinh”, “đổi tình lấy điểm”, “gian lận trong thi cử”, “đánh đập” và “xâm hại
tình dục học trò”…làm hoen ố nền giáo dục quê nhà trong tiến hô hào rình rang
inh ỏi ‘“ra sức thi đua” hết “hai tốt” lại “bốn tốt” có cả việc giương cao khẩu
hiệu: “Dân chủ - kỷ cương - tình thương - trách nhiệm” nhưng thực tế bi thương
cho dân tộc, đó là ‘“ra sức thi đua” hết “hai hốt” lại “bốn hốt”?!
-Cả một dân tộc đang bế tắc toàn
diện, vì không có những nhà lãnh đạo tầm cỡ đưa ra được một Đường Lối Giáo dục,
ít ra là một, có hệ thống hẳn hoi để đối chiếu vì mọi sự đều tương đối trong sự
chọn lọc. Hậu quả lâu dài đầy lỗ hổng cho dân tộc, đó là Việt Nam
ngày nay không học cũng có bằng cấp và như thế càng tốt với quan niệm của
tầng lớp lãnh đạo hiện nay!
Tại Việt Nam dưới thời cai trị
của CS, ngoài chợ Cầu Muối, chợ Cầu Ông Lãnh, chợ Âm Phủ, chợ Tình…còn có chợ
luận văn!
Công việc nghiên cứu được xem như
ưu tiên hàng đầu của người trí thức, của các giáo sư đại học, nhưng ngày nay
tại Việt Nam nó trở thành xa lạ như không cần thiết nữa đối với giới trí thức!
Mọi luận án chỉ cần sao chép và dán là xong, khởi đi làm gương từ các Giáo sư
Đại học và đã để lại những vết nhơ cho nền học thuật nước nhà mang tầm cỡ quốc
tế!
Tại Việt Nam, hiện nay mà nói
những điều trên ai cũng nhận ra, xã hội bây giờ nó là như thế nhưng để nói lên
tiếng nói chung không ai dám lên tiếng vì ai cũng rõ sợ những trò trả thù nhơ
bẩn của những người CS. Một anh công an đã có tuổi khi làm việc đã khuyên tôi
nguyên văn ‘anh viết và làm như thế chỉ hại vợ con…’Một anh khác thêm vào ‘anh
ở nhà thuê chưa có cái nhà để ở mà đấu tranh đòi nhân quyền làm gì hãy lo buôn
bán mà kiếm cái nhà…’ Có người gợi ý tôi đi buôn…’ Tôi bình tâm và cảm ơn, tôi
niệm trong lòng ‘Lạy Phật cho con học triết lý sống của Ngài như hình ảnh Ngài
tọa thiền dưới gốc cây Bồ Đề, chúng muốn nói gì cứ nói, vì phàm thế gian là
vậy’. Sau đó tôi có viết bài ‘Đồng hương nhưng không đồng chí’ về mấy cán bộ
Công an này!
Lạy Phật, người Việt Nam chúng con
rất tài giỏi nhưng vì sự sợ hãi trước bạo tàn CS, giống như một cơn lốc xoái đã
cuốn đi tất cả. Mong thay trong sự tĩnh lặng theo gương thiền tịnh của Ngài mà
bình tâm, chúng con tin rằng những trái tim Bồ Tát trên quê hương có tràn đầy
Phật tính vốn một thời thịnh trị là quốc giáo của chúng con. ‘Không có gì im
lặng như một dòng sông nhưng cũng không có gì biến đổi như một giòng sông’...
‘Không ai tắm hai lần trên một dòng sông’…Câu sau của Héraclite “À
ceux qui descendent dans les mêmes fleuves surviennent toujours d’autres et
d’autres eaux ». [1]
Con đang niệm và suy gẫm về một
nền giáo dục phi nhân trên quê hương con, hình ảnh rắn rít, mãng xà bao sự cám
dỗ quanh cây Bồ Đề năm xưa vẫn là bài học cho dân tộc chúng con trên con đường
bất bạo động bao dung nhẫn nại đến chung mãn.