Nguyễn Quang
Đất nước thống nhất
người miền Nam chạy khỏi quê hương
Art Longa Vita Brevis – cuộc đời quả là ngắn, nghệ thuật mới lâu dài. Ở đây người dân trước bạo tàn, đánh không lại chỉ còn biết chạy và chạy như có lời ‘dĩ đào vi thượng sách’, nghệ thuật cao nhất đó là chạy thoát được ách cai trị của Cộng sản.
Xin trở lại: rạng sáng Ngày 30 tháng 4, quân cộng sản tiến vào Sài Gòn, vẫn còn gặp vài ổ kháng cự lẻ tẻ. Xe tăng cộng sản hung hăng ủi sập cổng Dinh Độc Lập để quân đội tiến vào. Dương Văn Minh không còn con đường nào khác, ra đón tiếp quân “giải phóng” và sau đó xin bàn giao chính quyền. Viên Đại Tá chỉ huy quân cộng sản lúc đó quát vào mặt Dương Văn minh "Các Anh còn cái gì nữa vào lúc này mà đòi bàn giao ? Chỉ có chấp nhận đầu hàng vô điều kiện mà thôi! "Đại Tá cộng sản Bùi Tín đã bỏ đi Pháp, lúc đó đóng vai Chính Ủy bên cạnh viên Đại Tá Bùi Tùng Chỉ huy quân giải phóng, vào Dinh Độc Lập. Bùi Tín khôn ngoan, nhỏ nhẹ hơn nên nói "Chúng tôi chấp nhận việc đầu hàng của các Ông. Các Ông không có chi phải sợ cả. Người Mỹ là kẻ xâm lăng đã bị đánh bại. Nếu các bạn là những người yêu nước thì hãy coi giờ phút này là niềm vui chung của dân tộc, và trên đất nước của chúng ta, chiến tranh đã chấm dứt!". Buổi sáng hôm đó, cộng sản bắt Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng trước quân cộng sản.
Thiện Nam bây giờ đã là một giáo viên, như mọi người miền Nam khác trong thấp thỏm lo âu, gọi là cách mạng nhưng không thấy có gì là đổi mới theo chiều hướng văn minh hơn, thấy dáng vẻ bề ngoài của ‘những nhà cách mạng’ từ thấp tới cao trông nhớn nhác, những con người không phải từ thời đồ đá nhưng phát ra sự khoa đại với đầy nhựa nhớt kéo thành sợi mất vệ sinh trên cái miệng, có lẽ như Mao không cần phải đánh răng mỗi sáng vì đã có những nụ hôn từ các nữ đồng chí hộ lý sẽ rửa sạch miệng lưỡi… lại đứng đâu gãi đó, một thứ hình ảnh không mang tính thuyết phục tí nào. Khi ngang qua Sứ Quán Anh tại trung tâm Sài Gòn, ai cũng thấy quần áo lót đen đỏ phơi đầy trên hành lang của Tòa sảnh. Riêng tại địa phương với những vụ hành quyết trả thù thật man rợ, đúng là loại ‘vượn người’ đang chuyển biến thế giới, nên chúng không có trái tim người.
Chiến tranh đã chấm dứt, đất nước đã thống nhất nhưng dân chúng miền Nam không vui mừng, sung sướng, hạnh phúc mà lại xô nhau chạy đi mọi ngả, tìm cách thoát chạy khỏi chính quê hương, đất nước của mình để tránh họa cộng sản, bất kể mọi gian nguy, bị chết chóc, cướp bóc, hải tặc hãm hiếp, quăng xác xuống biển… Chính quyền mới truy lùng, tiêu diệt, bắt bớ những kẻ đã phục vụ cho chế độ cũ, các nhân vật đảng phái chính trị, tống họ vào những trại tập trung cải tạo ở các vùng rừng núi âm u, hiểm hóc, cách biệt hẳn với xã hội loài người tận mãi những vùng Thượng Du Bắc Việt.
Cán bộ cộng sản từ lớn đến nhỏ, ngơ ngác nhìn Sài Gòn vẫn còn đó hình bóng của sự xa hoa tráng lệ, so với “thiên đàng ngụy tín Bắc Bộ”. Họ thi nhau vơ vét tài sản của kẻ bỏ chạy, của nhân dân Miền Nam đem về Bắc như những chiến lợi phẩm sau khi chiến thắng. Sau này, có cơ hội tiếp xúc với người thân ở Bắc Việt Nam, từng giữ chức vụ quan trọng trong bộ máy chính quyền cộng sản thời gian này, các gia đình ở miền Nam được biết mật lệnh của cộng sản Hà Nội lúc đó có những điểm rất kinh khủng: bắt nhốt hết mọi kẻ có khả năng chống cự, nổi dậy sau này, tịch thâu mọi loại vũ khí có tầm sát hại tập thể hay cá nhân, khi có dấu hiệu hay mầm mống biến động thì tất cả những kẻ ít nguy hiểm nhất cũng phải tập trung cải tạo, nên khi Trung Cộng tràn vào đánh phá 6 Tỉnh miền Bắc Việt Nam 27 tháng 2 – 1979 để “dạy cho cộng sản Hà Nội một bài học” liền ngay ngày hôm sau, tất cả mọi sĩ quan đã giải ngũ, không đi cải tạo sau 30 – 4 – 1975, cũng phải vào các trại cải tạo theo lệnh tái tập trung, cán bộ, nhất là công an phải tìm cách dụ dỗ vợ con, làm áp lực để phá tan các gia đình sĩ quan đã đi cải tạo để lấy hết, vét hết, không cho lực lượng sĩ quan khi trở về, còn có thể làm chi được nữa, chỉ còn lo miếng cơm ăn cũng không nổi! Một chính sách muôn đời với những người Cộng sản ‘bần cùng hóa nhân dân’.
Các hãng thông tấn ngày đêm phát đi tin tức từ những cuộc đào thoát, những chuyến tàu mong manh mà thân phận con người dễ làm mồi cho cá trên Biển Đông. Cả nước ai cũng muốn đào thoát như lời của một thuyền nhân sống sót được phỏng vấn ‘đến cái trụ đèn cũng muốn ra đi’.
Một bài học của lịch sử từ Việt Nam, chiến tranh đã cướp đi bao sinh mệnh của nhiều người vào thời hòa bình gần bằng với số phận của bao người đã khuất trong chiến tranh, có lẽ đó là sự xoay vần của con Tạo trong hận thù chồng chất giữa người với người, gọi là ‘làm cho cho lụy cho tàn cho cân’.
* Trích từ tác phẩm Chiến Tranh & Hòa Bình Việt Nam. Chương 53. Tập I.
***