Nguyễn Đăng Trúc
Nói và làm
Thắc mắc về con
người nếu không bị quên lãng, thì cũng chỉ được xem là một xa xỉ, một lãnh vực
giải trí đứng bên ngoài những câu hỏi về các chương trình hành động được xem là
đúng đắn và thực tiển. Chúng ta không phải đã vượt qua thời đại của
những thắc mắc "vô ích" đó để sống trong thời đại của hành động hữu
hiệu hay sao?
Chúng ta không phải đã
sống trong thời điểm của ánh sáng do lý trí con người làm nên lịch sử chính
mình hay sao? Phải chăng chỉ có kẻ mù
mới không thấy thế giới "vinh quang" đó của con người? Thời
"vinh quang" của con người không còn là thắc mắc, nói, nhưng là hành
động, "biến sỏi đá thành cơm", và rốt ráo là "người làm nên
người", không phải vậy sao?
Thực ra, nếu thời
đại chúng ta, những kẻ chính thức và triệt để muốn làm nên một xã hội của con
người "không nói", thì ý đồ căn cơ đó không phải là phát minh của xã
hội tân kỳ ngày nay, nhưng nó gắn chặt
với thân phận con người.
Văn hóa Do Thái,
Kitô giáo gọi tên con người đó là Adam hái trái cấm; thi ca Hy lạp cô động
trong các nhân vật Oedipe, Prométhée; kinh sách Trung Hoa đưa ra hình ảnh Bá
Cổn, Tề Thiên, Trư Bát Giới, Sa Tăng; và Tây phương cận đại được Goethe mô
phỏng qua nhà thông thái Faust bán hồn cho qủi:
Khởi thủy là hành động.[1]
Hành động gọi là
khởi thủy, không phải là làm việc này hay việc khác, nhưng biến ta thành một
cái gì do tự ta và vì ta. Ngôn ngữ nhà Phật gọi hành (karma), có căn nơi chấp
ngã. "Chấp" là đóng khung lại và biến thể "ngã" thành một
cái gì tuyệt đối, bao trùm. Trong vị thế độc tôn của "ngã", không còn
có ai, có kẻ nào khác để Lời nối kết mối tương giao. Hành động nguyên thủy đó
biến tất cả "kẻ khác" thành dụng cụ làm nên "ngã"; và Lời
bấy giờ đã bị biến thành phương thế cân đo, đong đếm phục vụ cho hành động
"ta làm nên ta" này.
Đi tìm một trật tự
mới cho xã hội con người, phải
chăng chỉ là tổng hợp các yếu tố cũ nơi
thế giới của Faust mà xã hội đang đeo đuổi, phác họa ra một kiếp hành động khác
trong muôn kiếp đọa đày của karma – là bô lô, ba la thảo luận về các chương
trình hành động trong khung cảnh của "chấp ngã" như thế?
Trước những đổ vỡ
của trật tự cũ, vấn đề ưu tiên và then chốt có phải là tiếp tục nêu lên nhiều
câu hỏi "phải làm gì ?", hay dừng lại giây lát lắng nghe một lời của
"Ai" nói, một âm vang làm nổ
bung vỏ cứng của chấp ngã, để có được lời nói
thật sự nối kết người với người, tạo nên hồn của cuộc sống xã hội?
Nhà tư tưởng Jean
Brun trong cuộc hội thảo quốc tế về
triết học tổ chức tại Roma năm 1978, đã mạnh dạn phát biểu:
Làm gì?
Không
có gì để làm cả! Không có gì để làm vì không có vấn đề thêm một cái làm khác
vào vô số cái làm đã đày đọa chúng ta.
Vấn đề là "chân chất tính thể của mình (être)[2].
Nói cách khác,
trước tất cả mọi câu hỏi "làm gì ?", ưu tiên và nền tảng phải là thắc
mắc "làm người".
Hưng ư thi
[3]
"Làm
người" mà Khổng Tử gọi là Đạo Nhân tức là cuộc sống nối kết
trời-đất-người, mà trí năng và hành động của chấp ngã đã biến thể thành phản
ứng, tương quan vô hồn giữa vật này với vật khác. Tìm lại người và quê hương
của nó cũng là tìm lại lời nói chân thật biểu lộ sự nối kết của Đạo Nhân.
Lời nói là nhà của Tính
Thể. Những nhà tư tưởng và thi hào là
những kẻ coi sóc chốn ấy [4].
"Lời
nói", đơn sơ như thế, nhưng Khổng Tử phải dạy con là Bá Ngư:
Bất học Thi, vô dĩ ngôn [5]
(Không học Thi, không có lời để nói)
Vậy lời nói từ thi
ca là gì, mà bậc thầy của nhân loại, một kẻ suốt đời dấn thân cải tạo xã hội
như Khổng Tử đã đặt nó làm nền cho sinh hoạt con người?
Cũng mang nỗi lo âu
cho tình trạng Nước Non đôi cảnh chia lìa, vì "hồn dân tộc" đã trốn
thoát, kẻ sĩ Sảng Đình Nguyễn Văn Thích đã dạy cho ấu nhi của vườn trẻ Hương
Linh do người sáng lập tại Huế bài đồng dao:
Cái nhà là nhà của ta
Công khó ông cha lập ra
Cháu con luôn gìn giữ lấy
Muôn năm nhớ Nước Non Nhà
Cái nhà là nơi cư
ngụ cho xã hội tình nghĩa cụ thể của con người, là nơi thể hiện tình Nước và
Non.
Cái nhà của cuộc
sống tinh thần con người là Lời, tức là tương giao vô vị lợi của Đạo Lý, tình
nghĩa, là nơi mà cái tôi, như thánh Phanxicô Assisi nói, "đã chết đi" từ bao giờ: cha sống vì con, vợ
sống vì chồng, chồng lao nhọc vì vợ, và
con cái an tâm trong niềm tin vào cha mẹ.
Thi ca là cái nhà
của lời con người, vì hồn thi ca không phát xuất tự mình, diễn tả sự khôn ngoan
hay trí tưởng tượng của mình, nhưng là dấu tích của âm vọng từ Non Cao, của
thần nhập từ bên kia bờ thế sự.
Hồn của Thơ và Tình Non Nước
Thơ là một lời nói,
nhưng hình thức thô thiển nhất để phân biệt với lời nói thông thường là tiết
điệu nhịp nhàng của thơ. Tiến xa hơn nữa, người ta đòi hỏi lời thơ phải đáp ứng
những tiêu chuẩn đẹp đẽ của ngôn từ. Cũng còn được đánh giá thật sự là thơ khi
lời thơ đủ sức tác động đưa người nghe, người ngâm, đọc, bước qua cảnh vực khác
với thế giới đang sống . Từ tác động đó người ta phải nghĩ đến thơ là sản phẩm
của trí tưởng tượng, nhưng cũng còn là trí tưởng tượng không sản xuất ra những
ý niệm áp dụng vào hành động thực tiển, hay bị thúc bách bởi lợi ích của cuộc
sống thực tiển. Không gì ngượng ngùng, nếu không nói là xúc phạm với thơ hơn là
phải nghe một bản vận văn ca tụng, nịnh hót một chế độ để cầu chức tước hay
kiếm ăn. Cũng như không ai xếp những câu vè quảng cáo vào ngôn ngữ của thi ca.
Những yếu tố sơ đẳng đó thường là những mẫu mực để những nhà phê bình văn học
xếp loại và đánh giá thi ca .
Trực diện với cuộc
sống xã hội ngày nay, trong tiềm thức sâu xa và tập thể của một con người gọi
là văn minh, của các nhà thông thái, của một Faust đã dùng "bàn tay"
tự tạo nên mình thay lời nói, thì Đông cũng như Tây hầu như đã không còn đoái
hoài gì đến thi ca nữa. Nếu phía Đông đã chuyển thơ thành dụng cụ phục vụ bộ
máy sản xuất, thì Tây cũng chỉ còn mấy câu nói xuôi tai dùng trong quảng cáo.
Thi ca đã cáo chung không phải chỉ trong sách báo, mà ngay cả trong cuộc sống
dân gian. Một hiện tượng văn học qua đi trong sự hững hờ, không nuối tiếc của
ngay những kẻ gọi là làm văn hóa. Thi ca nếu còn được nhắc nhở thì cũng chỉ là
một sinh hoạt tối thiểu của một thế hệ quá tuổi sản xuất, một trò giải trí lỗi
thời. Đó là dấu chứng của một xã hội mang tiền kiến vô thức thu gọn
Chân-Thiện-Mỹ vào hiệu năng của hành động. Hiện tụợng vắng bóng thi ca không
phải chỉ vì tâm thức con người không còn cảm nhạy về thơ vì đã mãi ưu tư hành
động; nhưng trước đó, thực tế của văn học thi ca đã từng mất hồn sống của mình
rồi.
Thơ mất hồn vì thơ
chỉ được xem là sản phẩm của trí tưởng tượng của con người. Nếu lấy ngôn từ của Kant để nói về trí tưởng
tượng, thì trí tưởng tượng hướng đến nhận thức sự vật gọi là trí tưởng tượng sản
xuất (l'imagination productive). Phải chăng khi trật lề không đóng khung được
vào đối tượng nhận thức, ngôn ngữ bấy giờ trở thành đối tượng của ảo ảnh để tạo
thành thế giới thi ca! Từ tiền kiến về thi ca là thế giới của không thực, sản
phẩm của trí tưởng tượng mông lung, thơ trở thành một lối tự thoát, một hình
thức đào ngũ trước thực tế.
Là thi
sĩ nghĩa là ru với gió,
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây [6]
Thơ như thế không
phải là Lời đến với người, nhưng thơ là sản phẩm của trí tưởng tượng con người
làm nên một thế giới ảo tưởng. Thơ ấy kỳ thực cũng chỉ là lời của một hành động
con người: hành động sản xuất của giấc mơ.
Nhưng hành động lại phải gắn liền với hiệu năng; trong khuôn khổ này,
thơ không đáp ứng tiêu chuẩn của hành động là hiệu năng sản xuất, nên thơ tự
mình đào thải chính mình.
Khi Khổng Tử nói
"hưng ư thi", toàn nội dung của tư tưởng ngài không cho phép ta quan
niệm được thi ca theo nghĩa vừa trình bày. Thơ hưng chấn tâm hồn, thơ tạo nền
cho lời nói chân thật như Luận Ngữ đã
diễn tả, thơ như thế hàm ngụ việc nghe và nhận. Trong quan điểm "hưng ư
thi" đó, Khổng Tử nói rằng ngài thuật lại mà không làm ra.
Chỉ có thể thuật
lại khi đã nghe và cảm nhận, khi ngộ được sức hưng chấn của thơ. Chúng ta hãy
tạm quên quan niệm lịch sử hàng ngang, một cái nhìn quá tân thời đối với Khổng
Tử để cập nhật ngôn ngữ thi ca của ngài khi ngài nói về thuở Nghiêu Thuấn.
Nghiêu Thuấn cũng là thời của "Đại Ký
Ức", không khác nội dung của Mnemosyne trong văn hóa Hy lạp mà
Heidegger giải minh:
Nơi Hoelderlin, Mnemosyne là
tên của một nữ thần, con Trời và Đất. Khi đính hôn với Zeus, Đại Ký Ức trở
thành mẹ của thi hứng. Đùa chơi, nhảy nhót, thi ca được Đại Ký Ức cưu mang. Chữ
đó ở đây hẳn nhiên nói đến một cái gì khác với khả năng được gọi là thuộc về
tâm lý: tức là khả năng lưu trử hình ảnh của quá khứ trong lối biểu tượng thông
thường. Đại Ký Ức tư tưởng về điều đáng được con người suy nghĩ. Nhưng tên của
bà mẹ các niềm hứng khởi không có nghĩa là "trí nhớ" được hiểu như là
một hành vi của tư duy hướng đến bất cứ một vật nào có thể tư duy. Đại Ký Ức ở
đây là nguồn mạch tư tuởng, một khi tư tưởng quay về với điều người ta đã từng
suy nghĩ trước đó, vì điều này luôn muốn được xem là tiên quyết . Đại Ký Ức là
nguồn mạch làm ta suy tư đến điều phải lưu ý trước bất cứ một điều gì ... Đại
Ký Ức, một kỷ niệm nằm trong ta buộc ta quay về với điều phải suy nghĩ, là vùng
đất làm trào vọt lên thi ca.[7]
Qua lối minh giải
đó Heidegger muốn nói lên rằng Đại Ký Ức là tiếng vọng khác lạ, một trái tim
luôn khắc khoải (theo ngôn ngữ của thánh Augustinô) như đã có từ bao giờ khi
con người là người. Tiếng vọng buộc ta phải suy nghĩ về một cái gì ngay cả
trước sự suy nghĩ của ta. Một cái gì gần gũi với ta, nhưng là khác với ta, khác
đến nỗi nó vượt lên trên tất cả các hình ảnh xa xưa nhất mà trí tưởng tượng và
ký ức có thể mô phỏng. Huyền thoại Nghiêu Thuấn, một hình ảnh quá khứ nhưng như
không thuộc về thời gian lịch sử, một Đại Mẫu Mực, một "nghĩa" của
thân phận làm người và xã hội, khi "nghĩa" được hiểu là "cái
phải là như thế". Thi ca cũng như tư tưởng không phải là sinh hoạt của
tưởng tượng đẻ ra hình ảnh, nhưng là sự nhớ lại theo ngôn từ thi ca của Platon.
Nhớ lại không được hiểu ngây ngô là quay về một thế giới trước khi con người là
người; qua hình ảnh thi ca đầy ắp trong các tác phẩm của Platon, thế giới bên
kia, trước đây, cũng là đây, trong tâm hồn con người. Trong tác phẩm Phèdre,
ông viết:
Một loại nhập thần
và xuất thần thứ ba là loại đến từ các Thần Thi, và khi nó đến với một tâm hồn
đơn sơ, trong trắng, khi nó thức tỉnh và làm cho tâm hồn đó ngây ngất, trong
nhịp điệu của ca nhạc cũng như trong tiết tấu của tất cả các loại thể văn, khi
nó ca ngợi các kỳ công của người thuở trước, thì nó giáo hóa cho hậu thế! Ngược
lại, ai không ngây ngất bởi thần thi mà chủ tâm đi vào thi ca, với xác quyết
rằng bằng kiến thức kỹ thuật có thể đủ làm cho mình trở thành thi sĩ, kẻ đó hẳn
chỉ là thi công bất toàn; trước thi ca của người đầy thi hứng, thơ của kẻ sáng
suốt bình thường không "có gì là
thơ cả [8].
Trong khuôn khổ của
ngôn ngữ thi ca, nói đến hồn, Đại Ký Ức,
nhập thần, xuất thần tưởng chừng như nói đến một cái gì khác với một chân trời
sáng tỏ, mở toang của thế giới nhận thức thuộc lý trí. Đại Ký Ức như ở bên kia
bờ của cuộc sống gọi là tự nhiên, với những thúc bách, nhu cầu, kể cả nhu cầu
suy tư, tò mò hiểu biết của mình, cùng nhịp điệu với thời gian trôi chảy, thích
ứng với những hoàn cảnh không gian, và môi trường sinh hoạt thăng trầm của xã
hội. Thánh Phaolô gọi cuộc sống tự nhiên này là cuộc sống của thân xác, mang
tất cả ưu tư thế sự, của một loài người có thể có những tài năng được xem là
cao độ hơn các loài sinh vật khác; nhưng, chỉ thế thôi thì loài người đã mất
hồn, vì "sống" đối với người không chỉ là trôi chảy với thời gian mà còn là khắc khoải về căn
nguồn của mình. Thi sĩ Tản Đà nói:
Nước Non
nặng một lời thề,
Nước đi đi mãi, không về cùng non [9]
Hai câu thơ tiếp
theo, Tản Đà đưa ta vào cốt lõi của hồn thơ:
Nhớ lời nguyện Nước thề Non,
Nước đi chưa lại, Non còn đứng
không
Hồn thơ là nhớ lại
một lời nguyện thề, gắn Non với thân phận của Nước. Nhưng Nước mãi đi và Non
vẫn đứng đấy một mình, như là không gì cả đối với Nước!
Quên Non, Nước mất
hồn, và người mất lời nói. Sinh làm kiếp người, bơi vào giòng nước, nhập cuộc với đời, con người mang lấy
nghiệp "quên"; văn hóa Kitô giáo gọi là tội nguyên tổ, tội của tự do
làm người, vì con người là người. Thi hào Sophocle mượn hình ảnh của Oedipe để
biểu tượng cho "kiếp người quên lãng", không hay biết nguồn gốc là
Non, nên mãi nghĩ rằng thời gian luôn bung mở và nhận thức hiểu biết của con
người là chân lý trọn đầy. Hoặc nói như Héraclite, Non vẫn nói bằng muôn nghìn
cách, nhưng con người thế sự đầy ứ ưu lo cho mình mà thôi, nên nghe cũng chẳng
hiểu gì :
Họ nghe mà không hiểu gì,
không khác những người điếc. Cách ngôn áp dụng đúng trường hợp của họ: Họ hiện diện, nhưng kỳ thực đang
vắng mặt [10]
Œdipe, trong kịch
bản của Sophocle, có ngờ đâu khi nhập cuộc với
thời gian thì cũng chính là lúc gươm của tự tay mình giết chết thân phụ
mình là Laios. Ngập vào "Nước" là
thời gian, con người đã nhúng tay
vào tội nguyên tổ giết cha, tức quên Nguồn. Con người biết thật nhiều, nhưng
không biết Cha, nên lầm lạc và mãi lầm lạc. Thi ca như kẻ mù, một sự đối nghịch
của "ánh sáng" của thân xác-trần thế, qua hình ảnh người tiên tri mù
Tirésias đến báo cho Oedipe hay rằng:
Bởi vì ông sỉ nhục tôi là kẻ
mù, tôi sẽ nói cho ông hay việc này: Ông có hai mắt, nhưng ông không thấy ông
đã rơi vào hố thẳm, ông không biết ông
đang ở đâu và ăn nằm với ai. Ông có hay ai sinh ra ông không? Ông không
hay chính ông là thù địch của người thân của ông, kẻ sống cũng như ngưới đã
khuất [11]
Cũng như người mù
Tirésias, người điên (kẻ không bình thường theo khôn ngoan thế sự) của F.
Nietzsche đã một lần nữa hét to:
Người điên có lúc cần phải hét
to lên: "Thần đi đâu rồi? Tôi nói cho bà con hay, chúng ta đã giết thần
rồi. Bà con cũng như tôi! tất cả chúng ta là những kẻ sát thần..[12]
Chúng ta giết Thần
hay nói cách khác, Thần không đóng khung trong thế giới chỉ có mặt ta dưới bóng
nước. Thần vô phương, vì không có một nơi nào ta định được cho Thần ở, dẫu Thần
ở mọi nơi, như Trang Tử nặng lời nói Đạo ở ngay trong đống phân bò. Hồn thơ là
Thần đến, nhưng Thần không cư ngụ trong lời hoa mỹ do tài con người xếp đặt.
Một trăm thợ vẽ tài ba dẫu có sao lại tinh tế đến đâu một bức tranh nhỏ của Van
Gogh, cũng không làm cho những bức họa đồ đó trào vụt lên cái thần của họa sĩ
này.
Hồn thơ như
một sức từ ngoài nhập đến. "Nhớ
Lời", không phải do suy tư mà nhớ, do "ngã" được định vị từ
trong giòng nước thời gian tự quay lại nhìn mình. "Nhớ Lời" của Tản
Đà không có chủ từ rõ rệt đi trước, như đã mang âm hưởng câu nói bất hủ của đức
Buddhaghosa:
Có khổ, nhưng không thấy người khổ
[13]
"Nhớ lời"
là hồn thơ đến từ bờ bên kia.
Non cao những ngóng cùng trông
Suối tuôn giòng lệ chờ mong
tháng ngày. .
Thánh Augustinô
trong cuốn Confessiones gọi nguồn của nhớ là "Misericordia", tức là
"Đại từ tâm" của Non.
Nhớ như thế phải
chăng là hồn thơ đã nhập vào lời trần, để lời trần không còn nhi nhô hoan lạc
với thời gian mở rộng, nhưng vướng lấy
âm hưởng của Non trong lối nói khác đời, tiêu cực, thiếu vắng. Augustinô đã hỏi
trời, đất, cây cỏ, nhưng Thần không phải chúng. Những nhà đại thi hào muôn thuở
của nhân loại đều nhập Thần để khai mở lối nói thi ca này. Tất Đạt Đa gọi nỗi
nhớ đó là "khổ", Lão Tử gọi là
"vô", Kinh Thư gọi là "Đạo tâm duy vi" không phải là đạo
của tâm con người vốn là "duy nguy", Pascal trong Pensées cảm nhận
hồn thơ nơi tâm thức về "thinh lặng miên viễn" [14].
Hồn thơ đến như một
cơn đau, nỗi khổ vô tận của thời gian và kiếp làm người "hay quên",
một cảm xúc thiếu vắng mà không một yếu tố chất liệu nào của trần gian lấp đầy
được. Thi hào Hoelderlin gọi là nỗi "nhớ quê - nhớ nhà". Heidegger
lấy lại hình ảnh này để nói lên cơn đau đó:
Nỗi nhớ nhà, nhớ quê
là cơn đau mà sự gần gũi của cái gì thật xa vắng ập đến trên ta[15]
Cảm được sự gần gũi
của Lời thật xa, của lời thề muôn thuở Non-Nước sẽ hưng chấn con người và cộng đồng huynh đệ thật sự, để lời
nói không chỉ làm dụng cụ tính toán của hành động, nhưng còn là sự sống nối kết
Đất-Trời-Người.
Lời thơ sẽ dẫn đưa
lời trần thế, từ ưu lo khai thác, khám phá vật này vật kia đến cảnh giới tương
giao giữa người với người, được nối kết với Non cao thật gần và thật xa.
Lời thơ sẽ tuyệt
tác khi còn là tiếng vọng của Non cao "khuất mặt" để từ đáy lòng con
người cảm nhận nỗi khắc khoải về quê nhà mình, cảnh vực của Nước-Non-Nhà để đón
nhận cái "Khổ" cứu thoát.
___________________
Chú Thích
[1] GOETHE, Faust - tập đầu -
vần thơ 1237
[2] Jean BRUN - La Politique et
le Mal radical, dans Religion et
Politique, Actes du Colloque à Rome,1978, Montaigne, Paris, 1978,tr 144
[3] Luận Ngữ - VIII-8.
[4] M. HEIDEGGER, Lettre sur
l'humanisme (bilingue), Aubier,tr 27
[5] Luận Ngữ ,XVI-13
[6] XUÂN DIỆU - Thơ Thơ
[7] M. HEIDEGGER - Essais et
Conférences - Que veut dire "penser»? - Ed. Gallimard - 1958, tr 161
[8] PLATON, Phèdre
245 a
[9] TẢN ĐÀ, xb Tùng Văn, trang
47
[10] HÉRACLITE, câu 34
[11] SOPHOCLE, Oedipe-Vua-
câu 400- 410 .
[12] F. NIETZSCHE – Le gai savoir - l'Insensé 125
[13] Visuddhimagga - Text Society -Londres - tr. 513
[14] cf: Le silence éternel de
ces espaces infinis m'effraie.
[15] M. HEIDEGGER -
Essais et conférences
- Qui est Zarathoustra de
Nietzsche? - Gallimard - 1958, tr 125).