Nguyễn Quang
Cuộc chiến để giành lại quyền làm người
cho dân Việt
Từ
Hội Quốc Liên đến Liên Hiệp Quốc nơi thể hiện niềm hy vọng của nhân loại hay
vẫn chỉ là ước mơ từ tác phẩm về Một Nền Hòa Bình Vĩnh Cửu của Immanuel Kant,
triết gia Đức. Giấc mơ của bao người chân chất trên hành tinh muốn sự thật,
công lý, hòa bình được thể hiện dưới đất hay nơi đây mãi còn làm diễn đàn của
những nhà mỵ dân ngụy biện trong một thế giới với những nền tảng khoa học thay
đổi từ căn để như những bệ phóng đưa nhân loại ra khỏi hành tinh này nếu có nhu
cầu.
Thế
nhưng về mặt nhân văn hầu hết các nhà lãnh đạo về thế quyền và thần quyền đều
muốn giựt lùi con người lại về mặt tiến hóa, còn hơn thế nữa với những phương
cách xấu xa nhất để tồn tại của nhóm bè đảng ‘mọi phương tiện để đạt mục đích’
nắm chính quyền thay vì là một nhà nước phục vụ dân, họ trở thành các tập đoàn
mafia tham nhũng, hối mại quyền thế cướp của, giết người một cách tinh vi cũng
nhân danh đạo pháp, nhân bản, triết học tiến bộ nhưng thật ra chỉ là ngụy
thuyết. Và chuyện tha hóa về mặt nhà nước này chẳng may rơi vào các nước trong
đó có Việt Nam,
Trung Quốc, Bắc Triều Tiên…
Rõ
ràng nhà cầm quyền Bắc Triều tiên trong sự tha hóa trụy lạc của giới cầm quyền
trong lúc dân chúng đói khổ, thậm chí dồn tiền để cố chế cho được trái bom
nguyên tử, còn về mặt quân phiệt đã từng bị Hoa Kỳ xếp vào trục liên minh ma
quỷ hỗ trợ khủng bố.
Rõ
ràng người dân Việt Nam trong nước không có cái quyền cơ bản nào cả theo lẽ của
thân phận một hữu thể khi sinh ra làm người, hiện tại chỉ ngoài cái quyền được
ăn như một con lợn, nhưng con heo còn có chủ vì sợ lỗ lã nên canh chừng không
cho ăn bậy. Còn con người tha hồ được tự do ngốn thuốc độc vào thân đến họa ung
thư nhất là đường ruột đã báo động tại Việt Nam và nạn ghiền sex trong mọi giới
của Việt Nam ngày nay do chính quyền chỉ kiểm duyệt, dùng bức tường lửa ngăn
chận đối với các quyền tự do tư tưởng ngôn luận, còn mở cửa những trang dâm ô.
Trong khi đó kẻ cầm quyền cũng tự do ăn bẩn và tự do trong chuyện nhặng xị như
Trương Bát Giới từ thượng tầng đến hạ tầng của một cơ chế thối nát.
Thế
nhưng giới lãnh đạo của các nước này cũng ra trước LHQ, cũng áo mão, cũng họp
báo cũng nói nhân quyền, có khi còn hay hơn nhiều chính trị gia trong sự lãnh
hội Công Ước Quốc Tế về những Quyền Dân Sự và Chính Trị thuộc nhân quyền, vậy
đâu là phương cách thực hiện của tổ chức này. Hay tòa nhà kia nay chỉ còn là
văn phòng của các ủy ban mang tính hình thức?
Nhiều
người trước cái chết đã từng đánh đổi với lời nói cuối cùng kêu gọi đến LHQ
trong hy vọng ‘của tin còn một chút này’ trong chỗ tuyệt vọng của con người.
Tất nhiên lời kêu gọi từ lời nói cuối cùng trước tòa không mang ảo tưởng mọi sự
sẽ được cứu vớt từ LHQ, nhưng ở đây từ vực sâu con người vẫn kỳ vọng: bao lâu
nhân loại còn tồn tại đều có thể ngồi lại với nhau và trong tinh thần đối thoại
– Đó là đặc tính của con người. Nếu nói theo nguyên ngữ Hi La chính là Ngôi
Lời, Logos trong mỗi hữu thể đang là trong sự thể hiện chính nó.
Theo
Aristote triết gia Hy Lạp một nhà nước phải quân bình giữa lý trí như cây gậy
dẫn đường cho dân tộc đó gồm những tư tưởng, học thuyết minh triết. Hai là trái
tim quả cảm tức lòng nhiệt thành nếu không biết kiềm chế sẽ sinh ra bao cuộc
chiến tranh đến chủ nghĩa quân phiệt. Ba là những dục vọng khả giác, nếu không
có sự quân bình nhất là giáo dục sẽ tạo ra một xã hội trụy lạc tha hóa trong
tính nhân văn với đồng loại. Và đây là hình ảnh của Việt Nam hiện tại dưới
sự cai trị của Cộng sản: cây gậy dẫn đường đến cái que cũng không có, lòng
nhiệt huyết của thanh niên khi lãnh hải, lãnh thổ mất dần vào tay Trung Quốc
nhưng bao sự phản kháng của thanh niên, sinh viên, học sinh đều bị nhà cầm
quyền ngăn chận. Món quà mà đảng Cộng sản Việt Nam tặng cho thanh niên nam nữ
đó là sex thỏa mái, trụy lạc ăn chơi sa đọa hay nói khác đi, đây là chiến lược
lâu dài của nhà cầm quyền Đại Hán qua các Lê Chiêu Thống thời hiện đại.
Nhưng
của may còn một chút này, theo Tôn Dật Tiên định nghĩa Trung Quốc chỉ là ‘một
thau cát vĩ đại’. Cho nên ‘mèo trắng mèo đen miễn là bắt được chuột’ qua tư
tưởng của Đặng Tiểu Bình, nay chúng ta có thể yên tâm vì hiểu rằng: dù vĩ đại
đến đâu Trung Quốc cũng chỉ là một thau cát. “Mèo trắng mèo đen cũng là mèo”.
Nên có thể nói được rằng vẫn là cơ may của các các dân tộc trong họa Đại Hán
này. Các dân tộc Ngoại Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Đông, Quảng Tây… đều có
quyền đòi lại tự do cho dân tộc mình và đây là điều tất yếu xoay vần theo sự
biến dịch của thời gian mà lịch sử Trung Hoa đã chứng minh.
Con
đường tất yếu mang lại thẩm quyền cho người dân Trung Hoa, con đường của Tự Do,
Dân Chủ như một hệ luận tất yếu và chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi không tin
là các nhà chiến lược Phương Tây nhất là Hoa Kỳ không thể không nhận ra vấn đề
này, nhưng phương cách thực hiện để người dân Trung Hoa có được Tự Do dân chủ,
thời có thể nói được rằng Phương Tây chưa có những nhà chiến lược tầm cỡ đủ để
tạo nên sự biến đổi lịch sử mang tính nhân loại này.
Người
Việt Nam trong nước cũng như bên ngoài không thể chờ mong có sự giúp đỡ của
người Mỹ để có Tự Do, Dân Chủ cho dù theo sát kiểu Mỹ đi nữa, chỉ có thể từ
trong ra ngoài hãy cùng nhau nghĩ về cội rễ của mình mà thương đến thân phận
làm người bị ngược đãi trên quê hương, hầu dốc sức góp tay vào nhằm biến đổi
đất nước, biến đổi chính mình. Hãy làm lại tất cả ngay với chính mỗi người như
không tự viết sách hay nhờ thuê người khác viết mà khen tặng chính mình như họ
Hồ, không học giả để lấy danh, hãy thực hiện nhân quyền, sự tôn trọng nơi chính
bản thân mình trước.
Trong
tâm còn là ‘một bồ dao găm’ mà bảo đi cứu người, đó chính là cái họa thêm cho
dân tộc. Cho nên cuộc chiến để giành lại quyền làm người cho dân Việt – đây là
một cuộc chiến làm lại chính mỗi người để chiến thắng cái xấu xa sự ác. Tôi
không thể luôn tìm kẻ lạ, đánh vợ hành hạ con, song cũng nhân danh nhân quyền
và ngay cả những người gọi là đại diện cho nhân quyền cũng cần xét lại tư cách
nghiêm túc trong công việc của mình.
Quả
vậy, cuộc đổi thay này sẽ không như các cuộc cách mạng trước đây, nỗi oan
khiêng của mọi người dân đó là ngòi nổ sẽ là những ngọn đuốc dần đốt cháy chế
độ cộng sản này. Nhưng để đến thành công bền vững mỗi người dân Việt ít nhiều
phải quyết tâm, quyết liệt làm lại chính mình để làm lại toàn xã hội, chứ không
thể như hiện nay ‘nhà nhà gian dối, người người gian dối, gian dối từ ngay học
đường với các thầy cô giáo làm chuyện đồi bại rồi bày vẻ cho các em học sinh
chuyện hư đốn. Có như vậy chúng ta mới có một bộ mặt nhân văn thật sự trong
cộng đồng nhân loại mai hậu.
Tiếng
kêu than quằn quại của gần triệu người chết trên biển Đông và trong ngục tù dưới
chế độ bạo tàn Cộng sản không đủ để thức tỉnh chúng ta sao?
Từ trên Thập Tự Giá, Đấng Christ trước khi trút hơi
thở cuối cùng cũng với tiếng kêu " Êli, Êli, lêma sabakthani, tức là: Lạy
Thiên Chúa tôi, lạy Thiên Chúa tôi! Nhân sao Người lại bỏ tôi?*. Nhân loại từ
khi hình thành bên dòng lịch sử luôn là tiếng vọng như lời cầu bên dòng sông Babylon ‘Con cầu xin Chúa
Chúa ơi…’ Nhưng ở đây và bây giờ với người dân Việt, chỉ có thể thay đổi được
cục diện man rợ này khi tôi niệm với chính mình: tôi đang làm lại chính mình để
xã hội tôi được thanh sạch, người dân có cùng màu da, anh em cội nguồn của tôi
nay được tự do, dân chủ. Vì theo cách hiểu một người không có lòng ngay, lời
cầu sẽ khó được Thượng Đế chấp nhận – mà cuộc chiến không binh đao nhưng có sức
mạnh vô cùng này là một cuộc chiến từ lời cầu nguyện và hãy niệm trong chánh
niệm!
Nguyễn Quang