Toàn văn bài diễn văn của Tổng thống Donald Trump tại APEC:
Thật
vinh dự khi tôi được đến đây, tại Việt Nam - ngay giữa trung tâm Ấn
Độ-Thái Bình Dương để phát biểu trước người dân và các vị lãnh đạo doanh
nghiệp trong khu vực này.
Đây là một tuần đáng nhớ của Hoa Kỳ
tại một nơi tuyệt vời của thế giới. Bắt đầu từ Hawaii, Melania và tôi đã
đến Nhật Bản, Hàn Quốc, Trung Quốc và giờ đây là Việt Nam, để có mặt
cùng với tất cả quý vị ngày hôm nay.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn
nói với tất cả những người bị ảnh hưởng bởi cơn bão Damrey. Người Mỹ cầu
nguyện cho quý vị và cho sự phục hồi của quý vị trong những tháng sắp
tới. Trái tim của chúng tôi hòa cùng những người Việt Nam bị mất mát do
hậu quả của cơn bão khủng khiếp này.
Chuyến đi này diễn ra vào
thời điểm phấn khởi đối với nước Mỹ. Một sự lạc quan mới tràn khắp quốc
gia của chúng tôi. Tăng trưởng kinh tế đạt 3,2 %, và sẽ tăng cao hơn
nữa. Tỉ lệ thất nghiệp thấp nhất trong 17 năm qua. Thị trường chứng
khoán ở mức cao nhất. Và cả thế giới đi lên nhờ sự phục hồi của Mỹ.
Tại
mỗi chặng tôi dừng chân trên chuyến công du này, tôi đều hân hạnh chia
sẻ tin tốt lành từ nước Mỹ. Nhưng hơn hết là tôi vinh dự chia sẻ viễn
cảnh của Ấn Độ-Thái Bình Dương tự do và cởi mở -- một nơi mà các quốc
gia có chủ quyền và độc lập với nền văn hóa đa dạng và nhiều giấc mơ
khác nhau, có thể cùng nhau phồn vinh và phát triển trong tự do và hòa
bình.
Tôi cũng rất vui mừng khi có mặt tại đây hôm nay, tại APEC,
bởi vì tổ chức này được thành lập để giúp chúng ta đạt mục đích. Nước Mỹ
là thành viên tự hào của cộng đồng các quốc gia có ngôi nhà trên Thái
Bình Dương. Chúng tôi là đối tác tích cực trong khu vực này kể từ lần
đầu tự giành nền độc lập.
Vào năm 1784, chiếc tàu Mỹ đầu tiên
căng buồm đến Trung Quốc từ một Hoa Kỳ vừa độc lập. Chiếc tàu chở đầy
hàng hóa để bán tại Châu Á, và trở về chật ních đồ sứ và trà. Vị tổng
thống đầu tiên của chúng tôi, George Washington sở hữu một bộ bàn ăn từ
chiếc tàu đó.
Vào năm 1804, Thomas Jefferson đã cử hai nhà thám
hiểm là Lewis và Clark, trên chuyến thám hiểm tới Bờ biển Thái Bình
Dương. Họ là những người đầu tiên trong số hàng triệu người Mỹ mạo hiểm
đến phía tây để mở rộng vận mệnh của Mỹ khắp lục địa rộng lớn của chúng
tôi.
Vào năm 1817, Quốc hội của chúng tôi đã chấp thuận triển khai
tàu chiến Mỹ đầu tiên đến Thái Bình Dương. Sự hiện diện của nhóm hải
quân ban đầu chẳng bao lâu phát triển thành đội tàu, và sau đó thành hạm
đội, để bảo đảm tự do hàng hải cho số lượng tàu ngày càng gia tăng,
đương đầu với biển khơi sóng lớn để đến các thị trường tại Philippines,
Singapore, và Ấn Độ.
Vào năm 1818, chúng tôi bắt đầu mối quan hệ
với Vương quốc Thái Lan, và 15 năm sau hai quốc gia đã ký hiệp ước hữu
nghị và thương mại - hiệp ước đầu tiên của chúng tôi với quốc gia Châu
Á.
Trong thế kỷ tiếp theo, khi thế lực đế quốc đe dọa khu vực
này, Hoa Kỳ đã đẩy lui với cái giá cao ngất cho bản thân. Do chúng tôi
hiểu rằng an ninh và thịnh vượng tùy thuộc vào nó.
Chúng tôi có
bạn bè, đối tác, và đồng minh tại Ấn Độ-Thái Bình Dương trong một thời
gian dài và chúng ta sẽ là bạn bè, đối tác, và đồng minh trong một thời
gian dài sắp tới.
Là những người bạn lâu năm trong khu vực, không
ai vui mừng hơn nước Mỹ khi chứng kiến, giúp đỡ, và chia sẻ tiến bộ
vượt bậc của quý vị trong hơn nửa thế kỷ qua.
Những gì mà các
quốc gia và nền kinh tế hiện diện tại đây hôm nay đã tạo dựng một phần
của thế giới thật kỳ diệu. Câu chuyện của khu vực này trong những thập
niên gần đây là câu chuyện về những điều khả dĩ khi người dân làm chủ
tương lai của mình.
Ít ai hình dung được chỉ cách đây một thế hệ
các vị lãnh đạo của những quốc gia này có thể cùng nhau đến đây, tại Đà
Nẵng để thắt chặt tình bạn, mở rộng hợp tác, và kỷ niệm thành tựu đáng
kinh ngạc của người dân chúng ta.
Thành phố này trước đây từng là
ngôi nhà của căn cứ quân sự Mỹ, tại một quốc gia mà nhiều người Mỹ và
Việt Nam đã hy sinh trong chiến tranh đẫm máu.
Ngày nay, chúng ta
không còn là kẻ thù nữa; chúng ta là bạn bè. Và thành phố cảng này đang
rộn ràng với nhiều tàu cập bến từ khắp thế giới. Những công trình thiết
kế kỳ công như Cầu Rồng, đón chào hàng triệu người đến thăm những bãi
biển tuyệt đẹp, cảnh quan lộng lẫy và vẻ đẹp cổ xưa của Đà Nẵng.
Vào
đầu thập niên 1990, gần một nửa người dân Việt Nam sống chỉ với một vài
đô la một ngày, và cứ một trên bốn người không có điện. Ngày nay, nền
kinh tế Việt Nam mở cửa là một trong những nền kinh tế phát triển nhanh
nhất trên thế giới. Kinh tế tăng gấp 30 lần và học sinh Việt Nam nằm
trong số những học sinh giỏi nhất thế giới. (Vỗ tay.) Và điều này rất
đáng phục.
Đây là câu chuyện giống nhau về sự chuyển đổi đáng
kinh ngạc chúng ta đã chứng kiến khắp khu vực. Người Indonesia trong
hàng thập niên đã tạo dựng các cơ sở nội địa và dân chủ để cai quản hơn
13,000 đảo. Kể từ thập niên 1990, người dân Indonesia đã tự đưa mình
thoát khỏi đói nghèo để trở thành một trong những quốc gia phát triển
nhanh nhất của G20. Ngày nay, Indonesia là nền dân chủ lớn thứ ba trên
thế giới.
Philippines nổi lên như là quốc gia đáng tự hào về gia
đình vững mạnh và mộ đạo. Trong 11 năm liên tiếp, Diễn đàn Kinh tế Thế
giới đã xếp Philippines nằm trong số các quốc gia Châu Á đầu tiên san
bằng khoảng cách giới tính và khuyến khích lãnh đạo là phụ nữ tham gia
kinh doanh và chính trị.
Vương quốc Thái Lan đã trở thành quốc
gia có thu nhập trên trung bình trong chưa tới một thế hệ. Thủ đô hoàng
gia Băng Cốc giờ đây là thành phố được viếng thăm nhiều nhất trên thế
giới. Và điều này rất tốt. Không có nhiều người ở đây đến từ Thái Lan.
Malaysia
đã phát triển nhanh chóng qua các thập niên gần đây, và giờ đây được
đánh giá là một trong những nơi làm kinh doanh tốt nhất thế giới.
Tại
Singapore, các công dân mà cha mẹ từng có thu nhập $500 một năm, giờ
đây nằm trong số những người có thu nhập cao nhất thế giới - sự chuyển
đổi nhờ vào tầm nhìn của Lý Quang Diệu về quản trị trung thực và pháp
quyền. Và người con trai tuyệt vời của ông hiện nay đang lạnh đạo rất
tốt.
Như quan sát gần đây của tôi tại Hàn Quốc, người dân của
Cộng hòa Hàn Quốc sống ở một quốc gia nghèo bị chiến tranh tàn phá, và
chỉ trong một vài thập niên, họ đã đưa quốc gia mình trở thành một trong
những nền dân chủ giàu có nhất thế giới. Ngày nay, người dân Hàn Quốc
có thu nhập cao hơn các công dân của nhiều quốc gia Liên minh Châu Âu.
Tôi đã trải qua thời gian tuyệt vời cùng Tổng thống Moon.
Mọi
người đều biết về những thành tựu ấn tượng của Trung Quốc trong hơn vài
thập niên. Trong thời gian này - và đây là thời kỳ cải tổ thị trường
tuyệt vời - phần lớn các nơi của Trung Quốc đã đạt tăng trưởng kinh tế
nhanh chóng, việc làm bùng nổ, và hơn 800 triệu công dân thoát khỏi
nghèo đói. Tôi vừa rời Trung Quốc sáng nay và có buổi họp rất thành công
và có khoảng thời gian tuyệt vời với vị chủ nhà lịch thiệp là Chủ tịch
Tập.
Và như tôi thấy ở chặng dừng đầu tiên trong chuyến công du
này, tại Nhật Bản chúng tôi chứng kiến một nền dân chủ năng động tại
quốc gia có nhiều kỳ tích công nghiệp, kỹ thuật, và văn hóa. Trong chưa
tới 60 năm, đảo quốc này đã có 24 người đoạt giải Nobel cho những thành
tựu về vật lý, hóa học, y tế, văn chương, và thúc đẩy hòa bình. Thủ
tướng Abe và tôi đã thỏa thuận trên nhiều vấn đề với nhau.
Tại khu vực rộng lớn hơn, các quốc gia ngoài APEC cũng có nhiều tiến bộ lớn trong chương mới dành cho Ấn Độ-Thái Bình Dương.
Ấn
Độ đang kỷ niệm 70 năm ngày độc lập. Đây là một quốc gia dân chủ có chủ
quyền, cũng như - hãy nghĩ về điều này - hơn 1 tỉ người. Đây là nên dân
chủ lớn nhất trên thế giới. Kể từ khi Ấn Độ mở cửa kinh tế, quốc gia
này đã phát triển đáng kinh ngạc và có nhiều cơ hội mở rộng tầng lớp
trung lưu. Và thủ tướng Modi đã dày công để đưa quốc gia khổng lồ này,
và tất cả những người dân của họ, trở thành một. Và ông đã rất, rất
thành công.
Như chúng ta thấy, càng ngày càng có nhiều nơi trong
khắp khu vực này, công dân của các quốc gia có chủ quyền và độc lập, đã
nắm lấy số phận của mình tốt hơn và thúc đẩy tiềm năng của người dân.
Họ
theo đuổi viễn cảnh về công bằng và trách nhiệm, tăng thịnh vượng và
tôn trọng luật pháp, và thúc đẩy hệ thống coi trọng làm ăn chăm chỉ và
doanh nghiệp cá nhân.
Họ lập doanh nghiệp, xây thành phố, xây
toàn bộ quốc gia từ nền móng đi lên. Nhiều người trong số quý vị tại
căn phòng này đã tham gia vào những dự án quốc gia tuyệt vời này. Đó là
những dự án của quý vị từ lúc khởi đầu cho đến khi hoàn tất, biến giấc
mơ thành hiện thực.
Với sự giúp đỡ của quý vị, toàn khu vực này
đã phát triển - và sẽ vẫn phát triển - thành một chòm sao quốc gia tuyệt
đẹp, mỗi quốc gia đều có vệ tinh, ngôi sao sáng - và mỗi ngôi sao là
một quốc gia, một nền văn hóa, một lối sống, và một ngôi nhà.
Những
người trong số quý vị đã sống qua những cuộc chuyển đổi này hiểu rõ hơn
bất cứ ai về giá trị của những gì quý vị đạt được. Quý vị cũng hiểu
rằng nhà của quý vị là gia tài của mình, và quý vị phải luôn bảo vệ nó.
Trong
tiến trình phát triển kinh tế, quý vị tìm kiếm quan hệ thương mại và
buôn bán với các quốc gia khác, và thúc đẩy hợp tác dựa trên sự tôn
trọng lẫn nhau và hướng đến lợi ích chung.
Hôm nay, tôi có mặt tại
đây để làm mới quan hệ đối tác với Mỹ, để cùng nhau củng cố mối liên
kết bằng hữu và thương mại giữa tất cả các quốc gia của khu vực Ấn Độ-
Thái Bình Dương, và cùng nhau thúc đẩy thịnh vượng và an ninh.
Điểm
cốt lõi của mối hợp tác này, chúng ta muốn thúc đẩy mối quan hệ thương
mại xây dựng trên nguyên tắc công bằng và cùng có lợi. Khi Hoa Kỳ tham
gia vào mối quan hệ thương mại với các quốc gia khác hay những người
khác, chúng tôi sẽ, từ bây giờ, mong muốn các đối tác của chúng tôi sẽ
tuân thủ các quy định giống như chúng tôi. Chúng ta mong muốn thị trường
sẽ mở cửa trên mức độ bình đẳng cho cả đôi bên, và ngành nghề tư nhân,
không phải những người hoạch định của chính phủ, sẽ đầu tư trực tiếp.
Điều
không may là, trong thời gian rất dài và tại nhiều nơi, điều đối lập đã
xảy ra. Trong nhiều năm, Hoa Kỳ đã mở cửa kinh tế có hệ thống với ít
điều kiện. Chúng tôi giảm hay chấm dứt thuế quan, giảm rào cản thương
mại, và cho phép hàng hóa ngoại quốc tự do vào quốc gia của chúng tôi.
Những trong lúc chúng tôi giảm rào cản thị trường thì những quốc gia khác lại không mở cửa thị trường với chúng tôi.
Thật khôi hài. Có người trong đây là một trong số những người thụ hưởng. Quý vị đến từ quốc gia nào, thưa quý ông quý bà?
Các
quốc gia thuộc Tổ chức Thương mại Thế Giới, ngay cả khi họ không tuân
theo các nguyên tắc đã nêu. Chỉ đơn giản nêu ra là chúng tôi không được
Tổ chức Thương mại Thế giới (World Trade Organization, hay WTO) đối xử
công bằng. Các tổ chức như WTO chỉ có thể hoạt động đúng khi tất cả các
thành viên đều tuân theo các điều lệ và tôn trọng chủ quyền của từng
thành viên. Chúng ta không thể có được thị trường mở cửa nếu chúng ta
không bảo đảm có một thị trường công bằng.
Hoa Kỳ thúc đẩy doanh
nghiệp tư, đổi mới, và công nghiệp. Những quốc gia khác sử dụng hoạch
định dựa trên chính phủ và các doanh nghiệp nhà nước.
Chúng tôi
tuân thủ các nguyên tắc của WTO về bảo vệ sở hữu trí tuệ và bảo đảm tiếp
cận thị trường công bằng và bình đẳng. Họ tham gia vào việc phá giá sản
phẩm, hàng hóa được bao cấp, thao túng tiền tệ, hàng hóa, và chính sách
công nghiệp diệt lẫn nhau.
Họ phớt lờ các điều lệ để thu lợi
nhuận trên những người tuân thủ điều lệ, bóp méo thương mại và đe dọa
nền tảng thương mại quốc tế.
Những thói quen như vậy, cùng với
việc chúng ta không chung sức đáp trả, đã làm tổn hại nhiều người tại
quốc gia của chúng ta. Việc làm, nhà xưởng, và công nghiệp bị tuột khỏi
Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác nữa. Và nhiều cơ hội đầu tư có lợi cho hai
bên bị mất đi bởi vì người ta không tin tưởng hệ thống.
Chúng ta
không dung thứ cho những hành động lạm dụng thương mại lâu dài này nữa,
và chúng ta sẽ không dung thứ cho họ. Dù không giữ cam kết hàng năm
trời, chúng ta biết rằng một ngày không xa, mọi người sẽ cư xử công bằng
và có trách nhiệm. Người dân tại Mỹ và trên khắp khu vực Ấn Độ-Thái
Bình Dương chờ đợi ngày đó sẽ đến. Nhưng điều này chưa bao giờ có, và là
lý do tôi đến đây hôm nay - để nói thật lòng về những thách thức và hợp
tác cho tương lai tươi sáng hơn cho tất cả chúng ta.
Mới đây tôi
đã có chuyến đi rất thú vị đến Trung Quốc, nơi tôi đã nói chuyện cởi mở
và trực tiếp với Chủ tịch Tập về trao đổi thương mại không công bằng của
Trung Quốc và thâm hụt thương mại to lớn họ tạo ra với Hoa Kỳ. Tôi bày
tỏ mong muốn được hợp tác với Trung Quốc để đạt được mối quan hệ thương
mại dựa trên nền tảng thực sự công bằng và bình đẳng.
Thiếu cân
bằng thương mại hiện nay là điều không thể chấp nhận được. Tôi không đổ
lỗi cho Trung Quốc hay bất cứ quốc gia nào khác, trong số này có nhiều
quốc gia lợi dụng Hoa Kỳ về thương mại. Nếu đại diện của họ có thể trốn
tránh điều này thì họ chỉ đơn giản làm công việc của họ. Tôi mong chính
quyền tiền nhiệm tại quốc gia của tôi nhìn thấy những gì đang xảy ra và
làm điều gì đó về vấn nạn này. Họ đã không làm, nhưng tôi sẽ làm.
Từ
hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cạnh tranh trên nền tảng công bằng và bình
đẳng. Chúng tôi sẽ không để cho Hoa Kỳ bị lợi dụng nữa. Tôi sẽ luôn đặt
Hoa Kỳ lên trên hết giống như cách mà tôi mong tất cả quý vị trong khán
phòng này đặt quốc gia của mình lên trên hết.
Hoa Kỳ sẵn sàng
hợp tác với từng vị lãnh đạo trong khán phòng này ngày hôm nay để đạt
thương mại có lợi cho đôi bên vốn là lợi ích của cả quốc gia quý vị lẫn
quốc gia của tôi. Đó là thông điệp tôi đến đây để gửi đến quý vị.
Tôi
sẽ thực hiện thỏa thuận thương mại song phương với bất cứ quốc gia Ấn
Độ-Thái Bình Dương nào muốn là đối tác của chúng tôi và sẽ tuân thủ
nguyên tắc thương mại công bằng và có lợi đôi bên. Những gì chúng tôi
không thực hiện nữa là tham gia những thỏa thuận lớn mà trói tay chúng
tôi, từ bỏ chủ quyền, và làm cho việc thực thi có ý nghĩa trở thành gần
như là điều không thể được.
Thay vào đó, chúng ta sẽ thỏa thuận
trên căn bản tôn trọng và có lợi cho nhau. Chúng tôi sẽ tôn trọng độc
lập và chủ quyền của quý vị. Chúng tôi muốn quý vị vững mạnh, thịnh
vượng, và tự tin, gắn chặt vào lịch sử, và vươn đến tương lai. Đây là
cách chúng ta phát triển và cùng nhau lớn mạnh, trên giá trị hợp tác
thực sự và dài lâu.
Nhưng đối với điều này - và tôi gọi là giấc
mơ Ấn Độ-Thái Bình Dương - nếu trở thành sự thật thì chúng ta phải bảo
đảm rằng tất cả cuộc chơi đều phải theo luật lệ, vốn hiện tại không như
vậy. Những ai làm vậy sẽ là đối tác kinh tế gần nhất của chúng tôi.
Những ai không làm vậy thì chắc chắn rằng Hoa Kỳ sẽ không còn phớt lờ
những vi phạm, lừa gạt, hay gây hấn kinh tế. Những ngày như thế này đã
chấm dứt.
Chúng tôi sẽ không dung thứ cho việc ăn cắp sở hữu trí
tuệ trơ tráo nữa. Chúng tôi sẽ đương đầu với thói quen ép doanh nghiệp
phải nhượng công nghệ của họ cho nhà nước, và ép họ tham gia vào liên
doanh để đổi lấy tiếp cận thị trường.
Chúng tôi sẽ giải quyết nạn
trợ cấp các ngành kinh doanh hàng loạt thông qua các doanh nghiệp nhà
nước khổng lồ buộc những bên cạnh tranh tư nhân ra ngoài lề -- luôn xảy
ra.
Chúng tôi sẽ không giữ im lặng khi các công ty Mỹ bị những
người có dính líu với nhà nước thu lợi kinh tế, dù qua tấn công trên
mạng, gián điệp trong công ty, hay thói quen chống cạnh tranh khác.
Chúng tôi sẽ khuyến khích tất cả các quốc gia lên tiếng khi có vi phạm
nguyên tắc công bằng và có lợi đôi bên.
Chúng tôi biết lợi ích
của Mỹ khi có các đối tác phát triển, thịnh vượng và độc lập ở khắp khu
vực này. Chúng tôi sẽ không đưa ra quyết định cho mục đích quyền lực hay
đỡ đầu. Chúng tôi sẽ không bao giờ yêu cầu đối tác của mình từ bỏ chủ
quyền, sự riêng tư, và sở hữu trí tuệ, hay hạn chế hợp đồng cho những
người cung cấp của nhà nước.
Chúng tôi sẽ tìm cơ hội cho nhóm tư
doanh của chúng tôi để làm việc với nhóm của quý vị nhằm tạo công ăn
việc làm và sự giàu có cho tất cả chúng ta. Chúng tôi tìm đối tác mạnh
mẽ chứ không tìm đối tác yếu kém. Chúng tôi tìm các quốc gia láng giềng
mạnh mẽ chứ không tìm các nước yếu kém. Nhưng trên hết, là chúng tôi tìm
tình bạn, và không bao giờ nghĩ đến muốn thống trị ai.
Vì lý do
này, chúng tôi cũng tập trung lại các nỗ lực phát triển hiện tại của
chúng tôi. Chúng tôi kêu gọi Ngân hàng Thế giới và Ngân hàng Phát triển
Châu Á hướng mọi nỗ lực của họ vào việc đầu tư cơ sở hạ tầng chất lượng
cao nhằm thúc đẩy gia tăng kinh tế.
Hoa Kỳ cũng sẽ thực hiện phần
trách nhiệm này. Chúng tôi cũng cam kết cải cách các thể chế tài chính
phát triển của chúng tôi để tạo động lực thúc đẩy đầu tư vào tư doanh
trong nền kinh tế của quý vị và cung cấp giải pháp thay thế mạnh mẽ cho
các sáng kiến do nhà nước định hướng có nhiều điều kiện và hạn chế.
Hoa
Kỳ đã được nhắc nhở nhiều lần trong những năm gần đây rằng an ninh kinh
tế không chỉ đơn thuần liên quan đến an ninh quốc gia. An ninh kinh tế
là an ninh quốc gia. Điều này rất quan trọng - đối với sức mạnh quốc gia
của chúng ta.
Chúng tôi cũng biết sẽ không có sự thịnh vượng lâu
dài nếu chúng ta không đối mặt với những đe dọa nghiêm trọng về an
ninh, chủ quyền và sự ổn định mà thế giới chúng ta phải đối mặt ngày
nay.
Hồi đầu tuần này, tôi đã phát biểu trước Quốc hội tại Seoul,
Hàn Quốc và kêu gọi tất cả các quốc gia có trách nhiệm hãy thống nhất để
tuyên bố rằng mỗi bước mà chế độ Bắc Triều Tiên muốn xúc tiến để tạo
thêm vũ khí là thêm một bước đi đến nguy hiểm ngày càng lớn lao. Tương
lai của khu vực này và những người dân tuyệt vời này không bị giữ làm
con tin cho những tưởng tượng méo mó của những kẻ bạo lực và hăm dọa hạt
nhân.
Ngoài ra, chúng ta phải tôn trọng các nguyên tắc đã đem lại
lợi ích cho tất cả chúng ta, như tôn trọng pháp quyền - quyền hạn cá
nhân, và quyền tự do đi lại trên biển và trên không, bao gồm các tuyến
đường vận chuyển công khai. Có ba nguyên tắc và các nguyên tắc này - tạo
sự ổn định và xây dựng lòng tin, an ninh và thịnh vượng giữa các quốc
gia có cùng ý chí.
Chúng ta cũng phải giải quyết dứt khoát những
mối đe dọa khác đến sự an ninh của chúng ta và tương lai của con cháu
chúng ta, như tổ chức tội phạm, buôn người, ma túy, tham nhũng, tội phạm
mạng và mở rộng lãnh thổ. Như tôi đã nói nhiều lần trước: Tất cả mọi
người văn minh đều phải kết hợp với nhau để đẩy lùi những kẻ khủng bố và
những kẻ cực đoan khỏi xã hội của chúng ta, không tài trợ cho họ và hỗ
trợ về tư tưởng. Chúng ta phải ngăn chặn chủ nghĩa khủng bố Hồi giáo cực
đoan.
Vì vậy, chúng ta hãy chung nhau góp phần vào vào việc tạo
một Ấn Độ-Thái Bình Dương hòa bình, thịnh vượng và tự do. Tôi tin tưởng
rằng, cùng nhau, mọi vấn đề chúng ta đã nói hôm nay đều có thể được giải
quyết và mọi thách thức mà chúng ta phải đối mặt đều có thể vượt qua.
Nếu
chúng ta thành công trong nỗ lực này, nếu chúng ta nắm bắt cơ hội trước
mặt chúng ta và đặt nền móng cho mối quan hệ đối tác bền vững cho lợi
ích của người dân chúng ta, thì cùng nhau chúng ta sẽ đạt được mọi thứ
chúng ta ước mơ cho các quốc gia và cho con cháu chúng ta.
Chúng
ta sẽ được ban phước với một thế giới có các quốc gia mạnh mẽ, có chủ
quyền và độc lập, phát triển trong hòa bình và thương mại với các quốc
gia khác. Các nơi này sẽ là nơi chúng ta có thể xây dựng nhà cửa và nơi
gia đình, doanh nghiệp, và con người có thể phát triển và phát triển hơn
nữa.
Nếu chúng ta làm được điều này, chúng ta sẽ nhìn thế giới
trong nửa thế kỷ tới kể từ bâu giờ, và chúng ta sẽ ngạc nhiên trước chòm
sao xinh đẹp của các quốc gia - sự khác biệt của mỗi quốc gia, nét đặc
biệt của mỗi quốc gia, và mỗi quốc gia đều sáng lạng trong tự hào ở mọi
vùng trên thế giới. Và cũng giống như khi chúng ta nhìn các vì sao trên
bầu trời đêm, khoảng cách thời gian sẽ làm cho hầu hết những thách thức
chúng ta có, rồi chúng ta sẽ nhớ về ngày hôm nay, xem nó có vẻ rất, rất
nhỏ.
Điều gì không có vẻ nhỏ - không nhỏ - sẽ là những lựa chọn
to lớn mà tất cả các quốc gia chúng ta phải đón nhận để giữ cho các ngôi
sao lấp lánh và sáng mãi.
Tại Hoa Kỳ, cũng như mọi quốc gia đã
chiến thắng và bảo vệ chủ quyền của mình, chúng tôi hiểu rằng chúng tôi
không có gì quý giá bằng quyền hiển nhiên của chúng tôi, sự độc lập quý
giá và tự do của chúng tôi.
Ý thức đó đã dẫn dắt chúng tôi trong
suốt quá trình lịch sử của nước Mỹ. Ý thức đó đã truyền cảm để chúng tôi
hy sinh và đổi mới. Và đó là lý do tại sao ngày nay, hàng trăm năm sau
chiến thắng trong cuộc Cách mạng Mỹ, chúng tôi vẫn còn nhớ những lời của
một người Mỹ sáng lập và Tổng thống thứ hai của Hoa Kỳ là John Adams.
Là một người có tuổi, ngay trước khi ông qua đời, người yêu nước vĩ đại
này được yêu cầu nói ra suy nghĩ của ông về kỷ niệm 50 năm nền tự do
tươi sáng của Mỹ. Ông đáp lời bằng các từ: độc lập mãi mãi.
Đó là
tình cảm cháy bỏng trong trái tim của mọi người yêu nước và mọi quốc
gia. Nước chủ nhà của chúng ta ở đây, tại Việt Nam đã biết đến tình cảm
này không chỉ trong 200 năm qua, mà tôi nghĩ là trong gần 2000 năm. Vào
khoảng năm 40 sau Công nguyên, hai chị em người Việt, Hai Bà Trưng, lần
đầu tiên đã đánh thức tinh thần của người dân vùng đất này. Sau đó, và
cũng là lần đầu tiên, người dân Việt Nam đã đứng lên tranh đấu cho sự
độc lập và niềm tự hào của quý vị.
Ngày nay, những người yêu nước
và những anh hùng - trong lịch sử của chúng ta đã nắm giữ câu trả lời
cho các câu hỏi quan trọng về tương lai và thời đại của chúng ta. Họ
nhắc nhở chúng ta để nhận biết chúng ta là ai và được kêu gọi để làm gì.
Cùng nhau, chúng ta có khả năng để nâng cao con người và thế
giới của chúng ta lên những tầm cao mới - đến tột đỉnh mà chưa ai từng
đạt được,
Vậy chúng ta hãy chọn một tương lai của lòng yêu nước,
thịnh vượng, và niềm tự hào. Hãy để chúng ta lựa chọn sự giàu có và tự
do chứ không phải sự đói nghèo và tôi tớ. Chúng ta hãy chọn một Ấn
Độ-Thái Bình Dương tự do và mở cửa.
Cuối cùng, đừng bao giờ quên
rằng thế giới có nhiều nơi, nhiều ước mơ, và nhiều con đường. Nhưng trên
khắp thế giới, không có nơi nào như nhà mình.
Và do vậy, vì gia
đình, đất nước, tự do, lịch sử và vinh quang của Thiên Chúa, hãy bảo vệ
ngôi nhà của quý vị, phòng thủ ngôi nhà của mình và yêu mến ngôi nhà của
mình hôm nay và trọn đời.
Xin cảm ơn! Chúa ban phước lành cho
quý vị, Chúa ban phước lành cho Khu vực Thái Bình Dương. Và Chúa ban
phước lành cho Hoa Kỳ. Cám ơn nhiều. Cám ơn.