Tiếng Gầm của Biển Đen

Chu Tất Tiến.

Trong môt phút đất trời thịnh nộ
Cuồng phong mù, ngàn gió lao xao
Ta muốn gầm lên át tiếng sóng gào
Cho phẫn nộ nổ tung ngàn vạn mảnh

Cho thế giới từ muôn phương khí lạnh
Bỗng trở thành nóng rực Plasma
Cho cực Nam từng tảng băng hà
Chẩy lũ lượt xuống biển ta đang chết!


Ta dẫy dụa với thời gian biền biệt
Vì dân ta, bỗng chốc ngất ngư đời
Máu trong ta, từng xanh thẳm trùng khơi
Bỗng tối đậm một mầu đen tang tóc

Ta nghe tiếng dân ta òa khóc
Từ trẻ già, thiếu nữ, thanh xuân
Từ  trung niên hay mầu tóc phân vân
Đang chết lịm khi nhìn ra vụng biển

Cá tôm nằm phơi mình hiển hiện
Cùng cánh chim báo bão xác xơ
Ôi! Trời cao bỡ ngỡ đến không ngờ!
Formosa mang Tử Thần đến ngụ!

Nhớ trước đây, Tháng Tư Đen năm cũ
Ta đã từng chẩy máu khóc dân ta
Bế trong tay trăm ngàn mạng trẻ, già
Đã rũ rượi khi tìm đường vượt chết

Những thiếu nữ thơ ngây trinh tiết
Áo xổ tung, thân ngà ngọc nát tan
Những mẹ già, cả đời đã lầm than
Giờ tơi tả, xác bị muôn cá rỉa

Người cha hiền, coi thân mình vô nghĩa
Hứng lưỡi đao, cho con trẻ bình an
Người chồng yêu, nhận cái chết tan hoang
Mong vợ trẻ lành thân, không nhục nhã

Ôi! Trời cao! Sao đang tâm hả dạ
Nhìn con người ruột vỡ, hồn tan
Sử Nam ơi! Sao đành đoạn sang trang?
Để đất Việt ngậm ngùi chôn với biển!

Biển Đen! Biển Đen! Ta nhục nhằn hiện diện!
Nhìn Quỷ Vương, một lũ Vô Cảm kia!
Bán giang sơn cho Tầu Đỏ chia lìa
Dân Việt với giang sơn và Tổ Quốc!

Biển của ta mà Tầu kia bỏ thuốc!
Đất của ta mà chẳng được bước vào!
Ôi! Thương đau! Biển đã thấm máu đào!
Ta muốn thét lên ngàn lời phẫn nộ:

Hỡi con cháu Lạc Hồng, từng hiển dương lồ lộ
Bên biển Đông, từng hùng cứ một phương
Hãy mau mau cùng bè bạn xuống đường
Đòi Độc Lập, Tự Do cho Dân Tộc!

Hãy tiến về Thăng Long Thành thần tốc!
Đuổi bọn Vô Cảm kia về với quỷ Bắc Phương!
Giành lại giang sơn yêu quý vô nhường
Vẽ lịch sử bằng ngàn trang máu đỏ!
Hỡi Việt Nam! Việt Nam! Ta đang chờ người đó!

Chu Tất Tiến, 1 tháng 5 năm 2016.