Không thể thành công nếu theo lối cũ
Ts. Nguyễn Đình Thắng
Lại thêm một người dân oan tranh đấu và cũng là người tranh
đấu cho dân oan vừa ra tù. Nhưng con số dân oan tù đầy không
giảm. Mới đây lại còn có trường hợp cả gia đình bố mẹ con
cái cùng đi tù. Cuộc tranh đấu đầy máu và nước mắt của quý
vị đã kéo dài mấy mươi năm, nhưng vẫn chẳng đến đâu nếu không
muốn nói là đi giật lùi vì tình trạng chiếm đất ngày càng
lan rộng.
Lối cũ
Cuộc tranh đấu của quý vị “dân oan” trong suốt mấy chục năm
qua có thể được tóm tắt là: người yếu thế mà chỉ có mỗi
một ngón võ duy nhất -- khiếu kiện và biểu tình.
Khiếu kiện và biểu tình đã không đem lại hiệu quả. Thậm
chí quý vị đã huy động nhau từ nhiều tỉnh thành kéo đoàn về
Hà Nội để khiếu kiện và biểu tình cho đông và dài ngày. Cuối
cùng vẫn chỉ đón nhận sự đàn áp, đánh đập, bắt bớ. Ít
người hay đông người cũng chẳng thay đổi gì về hiệu quả. Điều
này cho thấy không phải là quý vị chưa làm hết mức mà là quý
vị chưa làm đúng cách. Nếu cứ tiếp tục như thế thì e rằng
sẽ thêm người bị hành hung hay vào tù mà đất đai, ruộng vườn,
nhà cửa vẫn mất trắng tay.
Lý do của sự thiếu hiệu quả kể trên cũng dễ hiểu. Muốn
tác động lên chính sách thì người dân phải lên tiếng và giới
chức thẩm quyền phải lắng nghe. Quý vị đã lên tiếng, nhưng
chính quyền không lắng nghe. Nếu không làm cho chính quyền phải
lắng nghe thì sự lên tiếng của quý vị sẽ tiếp tục rơi vào
khoảng không, chẳng đến đâu.
Cách mới
Ở Việt Nam hay ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới, một chính
quyền độc tài không tự dưng lắng nghe tiếng nói của người dân.
Bằng không thì đã không là độc tài. Làm cho chính quyền phải
lắng nghe là yếu tố cần thiết nhưng khiếm khuyết trong cuộc
tranh đấu của quý vị từ mấy chục năm qua. Muốn chính quyền
phải lắng nghe, quý vị phải huy động áp lực từ nhiều hướng,
nhất là từ những thành phần mà chính quyền Việt Nam đang cầu
cạnh về lợi ích.
Áp lực quốc tế
Chính quyền Việt Nam đã ký 7 trong 9 công ước quốc tế quan
trọng về nhân quyền và đang là thành viên của Hội Đồng Nhân
Quyền LHQ. Do đó họ đang bị quốc tế “chiếu tướng” hơn lúc nào
hết về nhân quyền. Tiếc rằng cụm từ “dân oan” không là một
phạm trù nhân quyền cho nên không thể vận động được sự can
thiệp của quốc tế -- bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền không có
điểm nào về “dân oan”.
Thực ra, lồng trong các vụ chiếm đất ở Việt Nam đều có
những vi phạm trầm trọng về nhân quyền như quyền tự do tôn
giáo, quyền của người bản địa, quyền văn hoá, quyền phụ nữ,
quyền trẻ em, quyền môi sinh... Để vận động sự can thiệp của
quốc tế, kể cả LHQ, thì mỗi vụ việc chiếm đất phải được
trình bày theo lăng kính nhân quyền phù hợp chứ không thể gọi
chung chung là “dân oan”. Chẳng hạn, trong vụ chính quyền Đà
Nẵng chiếm đất của Giáo Xứ Cồn Dầu, chúng tôi không trình bày
như một vụ “dân oan” mà điểm danh rõ ràng những vi phạm về tự
do tôn giáo và quyền văn hoá, và sự liên can đến tình trạng
bắt giam tuỳ tiện và tra tấn đến chết người. Nhờ vậy mà đã
có sự can thiệp và lên tiếng mạnh mẽ của Quốc Hội Hoa Kỳ, Bộ
Ngoại Giao Hoa Kỳ và Uỷ Hội Hoa Kỳ về Tự Do Tôn Giáo Quốc
Tế, của hai báo cáo viên đặc biệt của LHQ về tự do tôn giáo
và về quyền văn hoá, và của nhiều tổ chức nhân quyền quốc
tế.
Áp lực khu vực
Ngày 31 tháng 12 vừa qua, 10 quốc gia Đông Nam Á trong đó có
Việt Nam đã chính thức hội nhập thành Cộng Đồng ASEAN (ASEAN
là Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông Nam Á). Cùng với tiến trình hội
nhập thì nạn chiếm đất cũng nổi lên thành vấn đề mang tầm
vóc khu vực. Chẳng hạn, một công ty khai thác lâm sản của Việt
Nam đã bị cáo buộc chiếm đất rừng ở Lào, Campuchia và Miến
Điện;mới đây Bộ Quốc Phòng Việt Nam bị tố giác nguỵ trang
dưới danh nghĩa doanh nghiệp để chiếm 40 nghìn mẫu đất rừng ở
Campuchia (xem bài viết tựa đề "Những Nhượng Bộ Lớn" -- Grand
Concessions -- dưới đây).
Đối phó lại, người dân bị ảnh hưởng ở nhiều quốc gia Đông
Nam Á đã phát động các chiến dịch chống chiếm đất. Các chiến
dịch này ngày càng lan rộng và liên minh với nhau. Họ không
dùng chữ “dân oan” mà dùng chữ chính xác là “chiếm đất” (land
grabbing). Họ được sự hỗ trợ của người dân trong nước, cộng
đồng xã hội dân sự toàn khu vực và nhiều tổ chức quốc tế.
Trong bối cảnh ấy, “dân oan” Việt Nam tiếp tục đứng riêng rẽ và
cô quạnh.
Áp lực đa phương
Để cứu vãn nền kinh tế èo uột, Việt Nam gần đây ký kết
nhiều hiệp ước đa phương về mậu dịch. Đáng kể nhất là Hiệp
Ước TPP giữa 12 quốc gia, Hiệp Ước Mậu Dịch Tự Do với Liên Âu
và Hiệp Ước về Cộng Đồng Kinh Tế ASEAN giữa 10 quốc gia Đông
Nam Á. Những hiệp ước này đều có những đòi hỏi về thể chế
pháp quyền, mà ở mức tối thiểu là chính quyền phải tôn trọng
luật quốc gia. Những đòi hỏi này mở ra cơ hội để những nạn
nhân bị chiếm đất đòi công lý thông qua những định chế của
hiệp ước. Chẳng hạn, trong vụ Bộ Quốc Phòng Việt Nam trá hình
doanh nghiệp để chiếm đất của dân Campuchia kể trên, thì nạn
nhân có thể khiếu nại với cơ chế ASEAN chứ không chỉ riêng với
chính quyền Campuchia.
Cuộc tranh đấu của quý vị “dân oan” Việt Nam chưa sẵn sàng để khai thác các cơ hội đang mở ra này.
Áp lực song phương
Trong những giao dịch song phương với các quốc gia trên thế
giới, Việt Nam còn bị chi phối bởi luật của từng quốc gia đối
tác. Chẳng hạn, luật Hoa Kỳ cho phép công dân kiện một chính
quyền ngoại quốc nếu bị vi phạm tài sản cá nhân. Đây là một
biệt lệ trong luật của Hoa Kỳ vì thông thường người dân của
một quốc gia không có quyền kiện chính quyền của quốc gia
khác.
Trong vụ Giáo Xứ Cồn Dầu, một số khu đất thuộc quyền sở
hữu hay sử dụng của công dân Hoa Kỳ – đó là những giáo dân Cồn
Dầu đã định cư lâu năm ở Hoa Kỳ và đã trở thành công dân Hoa
Kỳ. Chúng tôi đã khai thác khía cạnh này để chặn đứng chủ
trương của chính quyền Đà Nẵng dưới thời Ông Nguyễn Bá Thanh
là chiếm trọn Giáo Xứ Cồn Dầu để bán lại cho các nhà đầu
tư.
Áp lực lên doanh nghiệp đầu tư
Khi ký các hiệp định mậu dịch với quốc tế, chính quyền
Việt Nam kỳ vọng sẽ thu hút được nhiều doanh nghiệp, công ty
ngoại quốc vào Việt Nam đầu tư. Tuy nhiên, không một nhà đầu tư
nào trên thế giới lại muốn dính líu vào những vụ kiện cáo
nhì nhằng, có thể sẽ bị lôi ra pháp đình, và có thể bị mang
tiếng và bị giới tiêu thụ trên thế giới tẩy chay.
Đến nay các khiếu kiện của “dân oan” chỉ là khiếu nại hành
chánh, chứ ít vụ kiện ra toà án. Có thể là nạn nhân không đủ
khả năng và phương tiện để thưa kiện, hoặc nạn nhân không cho
rằng thưa kiện sẽ đạt kết quả gì. Đúng là dưới thể chế hiện
hành, người dân kiện chính quyền thì chỉ là con kiến mà kiện
củ khoai. Tuy nhiên trong bối cảnh Việt Nam đang mưu cầu mở mậu
dịch với quốc tế, các vụ kiện lại có thể ảnh hưởng đến
quyết định đầu tư hay không của các doanh nghiệp ngoại quốc,
nhất là khi họ được báo động và bị áp lực bởi các tổ chức
nhân quyền quốc tế.
Áp lực tổng hợp trong xã hội
Ngoài tình trạng “lỗi nhịp” và mất cơ hội với quốc tế,
cụm từ “dân oan” còn tạo nên tình trạng tách biệt với ngay
chính các nỗ lực tranh đấu nhân quyền đang diễn ra ở trong
nước. Chẳng hạn, không ít những đồng bào Tây Nguyên, Hmong và
Khmer Krom cũng bị cưỡng chế đất nhưng họ lại tranh đấu theo
khía cạnh quyền người bản địa, quyền tự do tôn giáo hay quyền
văn hoá. Tuy bản chất trùng khớp, nhưng cách nhìn và cách gọi
tên khác nhau nên đã làm mất đi cơ hội liên minh. Cũng vậy,
nhiều vụ cưỡng chế đất đã vi phạm quyền phụ nữ, quyền trẻ
em, quyền môi sinh... nhưng quý vị “dân oan” chưa huy động được sự
tương thân tương trợ với các tổ chức tranh đầu trong các lĩnh
vực nhân quyền này.
Kết cục, quý vị “dân oan” không những không nhận được sự quan
tâm của quốc tế mà còn bị cô thế ngay trong xã hội Việt Nam.
Những việc cần làm
Cho đến nay, quý vị mới chỉ làm một nửa công việc: lên
tiếng. Quý vị cần tiếp tục, nhưng cũng phải làm nửa công việc
còn lại vì thiếu nó thì không thể đạt kết quả: bắt chính
quyền phải lắng nghe.
Muốn thực hiện nửa này thì phải làm nhiều việc, bao gồm:
- Lồng vấn đề chiếm đất vào khung nhân quyền để huy động sự can thiệp quốc tế
- Tham gia phong trào chống chiếm đất đang dấy lên ở toàn khu vực Đông Nam Á
- Liên kết và đồng hành với các công cuộc tranh đấu
nhân quyền đa dạng trên trường quốc tế và ở trong nước
- Khai thác khía cạnh pháp lý đối với các hành vi vi
phạm luật quốc gia, luật quốc tế, hay các hiệp định đa phương
và song phương
Những việc này không quen thuộc, không nằm trong kinh nghiệm
sẵn có của quý vị. Chúng đòi hỏi sự đầu tư về thời gian và
công sức để học hỏi, trau luyện, và tạo năng lực. Do đó, muốn
thực hiện thì cần một nhóm khởi đầu gồm dăm người “dân oan”
tập trung vào những công việc kể trên trong 12 tháng tới đây.
Nếu có người xung phong xốc vác và chủ động, chúng tôi sẵn
sàng yểm trợ, hướng dẫn, và tạo cơ hội. Tôi tin rằng nếu làm
đúng cách, những người dân mất đất sẽ đủ sức đe doạ đến lợi
ích thiết thân của chế độ, và sẽ từng bước làm cho chính
quyền phải lắng nghe. Lúc ấy, tình trạng chiếm đất tuỳ tiện
sẽ giảm dần và cũng sẽ bớt số người tranh đấu bị hành hung
hay phải đi tù.
Những việc cần tránh
Có 3 điều mà quý vị cần tránh.
Thứ nhất là tránh dùng cụm từ “dân oan” một cách tổng quát
và khơi khơi. Bên cạnh hai chữ "dân oan", mỗi vụ chiếm đất cần
được nghiên cứu và trình bày trong lăng kính nhân quyền hay pháp
lý phù hợp.
Thứ hai là tránh hao tổn nguồn nhân lực – tránh để thêm
người bị đánh đập, bắt bớ, tù đầy, chết chóc. Trước đây, vì
không lối thoát, người dân ở thế đường cùng nên phải lấy thân
mạng mình ra mà kêu oan. Với cách làm mới, quý vị mở lối
thoát khỏi cảnh đường cùng và từng bước nắm thế chủ động.
Nguồn nhân lực cần phải được bảo vệ để vừa lên tiếng vừa ép
chính quyền phải lắng nghe.
Thứ ba là tránh dính líu đến các đảng hay tổ chức chính
trị. Đó cũng là cách để tránh hao tổn nguồn nhân lực do rủi
ro bị bắt bớ, tù đầy. Còn một lý do quan trọng không kém: Các
tổ chức và đảng chính trị có mục đích, đường hướng riêng
của họ nên dễ xảy ra tình trạng mâu thuẫn về lợi ích;lúc ấy
họ sẽ đặt lợi ích của đảng và tổ chức chính trị lên trên
lợi ích của “dân oan”.
Thay lời kết
Tôi quan tâm và theo dõi tình trạng dân oan từ hơn chục năm
qua. Cuối năm 2005, tổ chức của chúng tôi, BPSOS, yểm trợ Luật
Sư Nguyễn Văn Đài trong việc trợ giúp pháp lý cho “dân oan”.
Tiếc rằng chỉ hơn một năm sau, chưa kịp thực hiện các vụ kiện,
thì LS Đài bị bắt, không phải vì hoạt động giúp “dân oan” về
pháp lý mà vì những lý do khác. Năm 2010, BPSOS áp dụng những
phương thức đã mô tả ở trên vào trường hợp Giáo Xứ Cồn Dầu
để làm khuôn mẫu cho các trường hợp bị chiếm đất khác. Đến
nay cuộc vận động cho Giáo Xứ Cồn Dầu đã có một số kết quả
khả quan, và cuộc tranh đấu vẫn tiếp diễn cho đến khi chính
quyền phải trả lại công lý cho tất cả giáo dân Cồn Dầu và
bồi thường mọi tổn thương và thiệt hại cho họ.
Tôi có chia sẻ những điểm trong bài này với một số quý vị
“dân oan” trong những năm qua. Tuy nhiên, có vẻ như nhiều người
vẫn quen lối cũ. Cũng dễ hiểu thôi, thay đổi cách nhìn và
cách làm là điều khó khăn với đa số. Nhưng nếu cứ theo lối cũ
thì chắc chắn kết quả sẽ như cũ: dậm chân trong ngõ cụt.
Ts. Nguyễn Đình Thắng