Lời tâm
huyết
của thế hệ trí thức trẻ 8x, trong nước
Tôi viết
bài này như một lời tâm tình với tất cả trí thức trẻ Việt Nam và hải ngoại. Mục đích duy nhất
bài viết là mong muốn trí thức Việt Nam
hãy làm điều gì đó để cứu lấy Việt Nam, cứu lấy chính mình. Tôi là một
người Việt trẻ sinh trong thời bình, với kiến thức hạn hẹp nên tôi rất mong
được sự góp ý của tất cả các bậc tiền bối. Tôi xin nhấn mạnh một điều:
Bài viết
của tôi chỉ là một lời chia sẻ gửi đến trí thức mang dòng máu Việt Nam.
Việt Nam
hiện nay có nhiều điều kiện để trở thành nước có nền kinh tế phát triển: nguồn
lao động trẻ, thuận tiện giao thông, có nhiều loại tài nguyên. Tuy vậy, nước ta
vẫn trong cái vòng luẩn quẩn của nghèo nàn, lạc hậu. Nguyên nhân chính là do
đất nước chúng ta không tôn trọng tri thức.
Một xã
hội bảo thủ, coi thường sư tiến bộ của khoa học dương nhiên sẽ tụt hậu. Và Việt
Nam
đã tụt hậu. Nếu chỉ so sánh trong Đông Nam Á chúng ta cần tới 18 năm để đuổi
kịp Indonesia, 34 năm với Thái Lan và 197 năm với Singapore. Hậu quả của một
chính phủ xem thường trí thức.
Ngay
trong định hướng của đảng: “Giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo” đã sai lầm
trầm trọng, phản khoa học.
Vấn đề
đầu tư vào giáo dục luôn quyết định hưng, suy của một quốc gia. Nền giáo dục
của Việt Nam và cả xã hội
Việt Nam
làm nhân tài không có đất dụng võ. Với bằng cấp tràn lan, người Việt có khi ảo
tưởng về mình. Mỗi năm chúng ta có rất nhiều kỹ sư, cử nhân, tiến sĩ, giáo sư
mới nhưng nền kinh tế của chúng ta èo uột, đất nước chúng ta lạc hậu. Hoàn toàn
thiếu một sản phẩm Việt sánh ngang tầm các quốc gia khác trên thế giới. Nhắc
đến Samsung, Hyundai, người ta nghĩ đến Hàn Quốc, nhắc tới Sony nhớ tới Nhật…
Thực tế này cho thấy chất xám Việt đang bi lãng phí.
Có thể
nói Việt Nam
đã tụt hậu, người lãnh đạo đất nước không phải là tinh hoa của dân tộc, học
thức kém xa nhiều người trong xã hội. Bằng cấp Việt Nam không có giá trị quốc tế. Theo
tôi, đã đến lúc trí thức Việt Nam
nhìn thẳng vào chính mình, nhìn nhận thực tế và thực hiện vai trò của mình để
cứu chính mình và cứu xã hội. Thực tế cần phải chấp nhận: nước ta là nước nghèo
nàn, lac hậu. Và nếu chúng ta không khắc phục được sự yếu kém của đất nước nạn
nhân cũng chính là chúng ta.
Bất cứ xã
hội nào, trí thức và tinh thần dân tộc luôn dẫn đầu để đưa đất nước đi lên.
Nước Mỹ phồn vinh với giấc mơ Mỹ, Người Hàn Quốc chấp nhận “ăn mày chất xám” ở
phương tây, tinh thần Samurai của Nhật… Các dân tộc khác đã làm rạng danh dân
tộc họ. Việt Nam
kém phát triển chứng tỏ trí thức Việt chưa phát huy được vai trò của mình. Trí
thức Việt đang bị gông cùm, bị cuốn vào vòng xoáy của xã hội lưu manh và mất đi
trí thức, ý chí.
Là một
người sinh sau 75, tôi chỉ nêu ra cái vòng xoáy mà người trí thức trẻ phải
chịu. Sau năm 75, thế hệ 8x là lực lượng trí thức đông đảo nhất. Rất tiếc,
không ít phải thỏa hiệp với cái lưu manh trong xã hội “hành hạ nhau mà sống”.
Xã hội mà trí thức vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm. Tôi đưa ra vài ví dụ cho
thấy cái vòng luẩn quẩn mà trí thức phải chịu:
VD: Một
bác sĩ với mức lương chết đói, anh ta tìm cách làm khó bệnh nhân để nhận “lót
tay”. Nhưng khi anh ta sử dụng các dịch vụ khác, anh ta lại bị làm khó lại.
Vụ sập
cầu Cần Thơ, những kỹ sư làm việc trên công trình đó đã làm hại hoặc tiếp tay
cho người khác làm hại rất nhiều người. Sẽ ra sao nếu như những kỹ sư này đứng
dưới công trình của chính họ.
Mỗi người
trong xã hội tự hại mình và hại người khác. Có thể nói trí thức Việt Nam cũng như
bao người Việt khác là nạn nhân của nhau, nạn nhân của định hướng xã hội, nạn
nhân của sự lãnh đạo tồi tệ. Một nền giáo dục tồi tệ.
Khi một
người nước ngoài nói: “Giáo dục Việt Nam tồi tệ”, chúng ta phải công
nhận họ đúng. Nền giáo dục của chúng ta mang tính chất bịt miệng, giáo điều.
Học sinh phổ thông học khổ hơn đi cày. Học, học như điên, như bị ma đuổi. Học
sinh cố gắng vào trường A, trường B mà đôi khi không biết học ngành đó làm gì,
ngành đó ra sao, mình có thích ngành đó hay không. Học sinh bị nhồi vào đầu
những kiến thức mang tính giáo điều. Ngay cả văn chương, nhạc họa cũng sặc mùi
đảng, đảng, đảng….. Họ không được cung cấp kiến thức xã hội để có thể định
hướng cuộc đời. Phương tiện truyền thông đưa những thông tin láo khoét. Cứ coi
điểm chuẩn của các trường đại học sẽ thấy nực cười. Có ngành năm trước cao
ngất, năm sau xấp xỉ xuống sàn. Học sinh chạy theo ngành nghề đang nổi. Những
năm gần đây, kinh tế lên ngôi, sự bùng nổ của ngân hàng, chứng khoán làm mức
lương ngành này cao ngất và đương nhiên điểm chuẩn tăng theo. Bên cạnh đó,
nhiều ngành kỹ thuật lại không phát triển, lương kỹ sư bèo bọt. Có thể nói giáo
dục không định hướng, nền giáo dục ăn theo. Nhìn nhận lại nền giáo dục, chúng
ta thấy hầu như các trường đào tạo theo kiểu đem con bỏ chợ, lãng phí thời gian
và tiền bạc của sinh viên. Việt Nam
có rất nhiều trường thuộc bộ nhưng ngành chính thì mờ nhạt so với các ngành
khác.
Các
trường này chỉ biết cấp bằng còn sinh viên ra trường sẽ như thế nào họ không
quan tâm. Sinh viên bị buộc đóng tiền và lãng phí rất nhiều thời gian cho các
môn vô bổ hoặc vô lí. Triết học Mác- Lê tốn khá nhiều thời gian, kinh tế chính
trị, học xong bỏ xó, lịch sử đảng tách thành 1 môn riêng biệt. Có những trường
đào tạo Anh Văn cho sinh viên với giáo trình cơ bản mà học sinh phổ thông đã
học qua. Nếu tính số tiền đầu tư cho một sinh viên đại học ta thấy sự lãng phí
rất lớn, cái bằng không có giá trị thực thụ. Bốn năm học tiêu tốn cả trăm triệu
và sau ra trường phải đi “đào tạo lại”. Điều chắc chắn là nếu giáo dục không
được đầu tư đúng sẽ rất lãng phí thời gian, tiền bạc và chất xám.Thực tế là kỹ
sư Việt Nam có rất nhiều người làm bảo trì nhưng nếu máy hư, kỹ sư chỉ được
phép gỡ, chờ kỹ sư nước ngoài. Có người đã nói : Kỹ sư Việt Nam thầy không
ra thầy, thợ không ra thợ.
Cả xã hội
đang đuổi theo một thứ rất hư ảo: Bằng cấp. Một thứ mà ngay tại Việt Nam cũng chưa
được tôn trọng. Nếu những năm trước đây, tiến sĩ, giáo sư hiếm thì nay tràn
lan. Có vẻ như bậc đại học bây giờ chỉ là phổ cập. Cả xã hội đua bằng cấp trong
khi giá trị của cái bằng lại ngày càng giảm. Tư tưởng học lấy bằng rất đáng lo
ngại.
Với hệ thống
giáo dục tệ hại, người Việt không phát huy được năng lực, không sánh tầm được
với đồng nghiệp thế giới. Trí thức Việt sống trong môi trường thiếu lành mạnh,
khoa học.
Đảng cộng
sản Việt Nam
và hệ thống truyền thông nô dịch đã lừa bịp toàn dân. Họ làm cho người dân
tưởng đất nước đang đi lên một cách mạnh mẽ bằng cách đưa ra những con số mị
dân trên phương tiện truyền thông.
Nhưng nếu
chúng ta thử đặt bên cạnh những con số khác thì sẽ ra một kết quả cười ra nước
mắt. Ví dụ: tăng trưởng 7% bên cạnh lạm phát 11%. Nhà nước ra rả nói đã thoát
nghèo nhưng trên VTV1 ngày 21-1-2011, khi nói về một gia đình “cận nghèo”, thu
nhập 300 ngàn/ người/tháng. Mức cận nghèo là 0.5 USD/người/ngày. Nhiều người vì
không để ý đã tin tưởng vào thông tin họ nghe thấy và ảo tưởng về Việt Nam.
Điều đáng
tiếc là vẫn còn nhiều trí thức trẻ đang tiếp tay cho sự dối trá. Về mục đích,
họ cũng vì mưu sinh. Họ chấp nhận mua việc làm ở các cơ quan, doanh nghiệp nhà
nước với cái giá không nhỏ và tin tưởng rằng họ sẽ ổn định. Họ bước vào vòng
xoáy, đầu hàng nghịch lí. Nhưng nếu xét kỹ họ cũng không khá hơn được. Ai hiểu
về cơ quan, doanh nghiệp nhà nước đều phải công nhận rằng càng ngày xin chỗ làm
càng khó, giá càng cao. Trong khi hoạt động của doanh nghiệp nhà nước yếu kém
còn nguồn nhân lực tăng nhanh (do con cháu, quen biết trong ngành) thì việc
hiếm là đương nhiên. Với 40% tổng vốn của nền kinh tế quốc doanh chỉ tạo ra 26
% GDP. Vinashin là bài học nhãn tiền.
Nhìn sâu
vào hoạt động của các tập đoàn nhà nước, chúng ta có thể thấy các tập đoàn này
đang tìm mọi cách để giành giựt lợi nhuận của nhau. Việc các tập đoàn kinh
doanh đa ngành không nói lên sự phát triển: Dầu khí, EVN, nhảy vào viễn thông.
Viettel, VNPT cũng giành giựt nhau từng ngày. Các tập đoàn đang bế tắc, tìm
cách kiếm tiền bằng cách đầu tư vào ngành đang ăn khách. Hiện tại,Vinashin đang
gây ảnh hưởng lớn đến sự tồn vong của các tập đoàn khác. Trái phiếu chính phủ
xuống hạng rác, các tập đoàn khó khăn với ngân hàng nước ngoài. Nếu như các tập
đoàn này phá sản như Vinashin , những trí thức đã mua việc vào cảnh tiền mất
tật mang. Họ cũng khó thích ứng với công việc ngoài quốc doanh.
Nhiều trí
thức chọn con đường du học. Họ đi và phải tìm cách ở lại nước ngoài vì so với
mức đầu tư của họ, mức lương trong nước không thích ứng được. Họ vào cảnh tha
phương cầu thực.
Vài trí thức bước vào con đường của doanh nhân và không ít đã bị gẫy nặng trước một cách thức làm ăn lưu manh. Trí thức Việt bị bít đường sống.
Với hiện
trạng, tôi nghĩ đến tư tưởng của Lỗ Tấn: Chữa bệnh thể xác không quan trọng
bằng chữa bệnh tinh thần. Đã đến lúc người trí thức Việt phải tự giải cứu mình
để trở thành trí thức thực thụ, để nhận đồng lương một cách công khai, xứng
đáng và không phải áy náy với bất cứ ai. Trong lịch sử, các cuộc cách mạng
thường được một lực lượng trí thức dẫn đầu. Trong dân tộc cũng có những người
đã từng đưa thanh niên đi du học để giải phóng đất nước.
Tôi nghĩ
trí thức Việt nên nhìn nhận xã hội và hành động thiết thực bằng cách đưa tin
tức chân thực đến với mọi người. Truyền thông luôn đóng vai trò quan trọng để
thay đổi xã hội. Chúng ta hãy tự đào tạo mình, hãy viết suy nghĩ của mình, hãy
phân tích bẻ gẫy luận điệu dối trá của đảng. Gửi những thông tin, bài viết có
giá trị về tình hình đất nước cho bất cứ ai qua email hay bất cứ phương tiện
nào có thể. Tôi mong muốn những trí thức ở hải ngoai hãy giúp đỡ trí thức trong
nước bằng những tài liệu, giáo trình của các đại học tân tiến trên thế giới qua
internet để người muốn học có cơ hội tiếp cận. Chúng ta sẽ có một lực lượng
mạnh nếu đoàn kết. Đảng cộng sản xử dụng chiêu chia rẽ, đưa vào chúng ta những
ranh giới: hải ngoai- trong nước, khen người này chê người kia nhằm ngăn cản sự
đoàn kết. Chúng ta hãy sát cánh bên nhau để trí thức tiền bối chỉ dạy trí thức
trẻ, một khối đại đoàn kết Việt Nam.
Tôi góp ý vài điều mà bất cứ ai cũng có thể làm:
- Tích
cực tự học hỏi và chia sẻ tài liệu cho người khác, xích lại gần nhau qua email
(chúng ta không cần biết nhau, chỉ cần là người Việt )
- Viết
báo, phân tích báo chí nô dịch để vạch mặt kẻ nói dối.
-
Tham gia tuyên truyền (Gửi email cho bất cứ ai)
Hãy cùng
tôi tích cực dọn đường cho sự thay đổi của Việt Nam. Vì chính chúng ta, vì Việt
Nam, để không còn nỗi nhục nhược tiểu, để không có cảnh phụ nữ Việt phải đi lấy
chồng ngoại, trẻ em Việt bị mua bán, bị đẩy vào các nhà chứa, để trí thức Việt
không còn phải tha phương cầu thực, nông dân, công nhân không phải vất vả và
còng lưng trả nợ cho kẻ cầm quyền. Chúng ta hãy hành động. Tự cứu mình và cứu những người khác nữa. Vì tương
lai, xin tất cả hãy tìm cách liên kết với nhau trong tình dân tộc.
Nguyễn Nguyễn