Vào những dịp cuối năm và đầu năm,
tôi thường có những việc phải về quê, nhân đó mà chứng kiến hoặc nghe kể biết
bao cảnh “xuống” (theo cách nói của Tản Đà) ở xã hội làng quê truyền thống.
Ngoài những sự tranh giành,
chém giết mà báo chí thường nêu, tôi thấy hiện tượng này mới thực sự đáng lo ngại:
ăn nhậu và vui tràn cung mây đến phát sợ. Có thể kể một số biểu hiện sau :
Đám ma, đám cưới, khao thọ, giỗ chạp mỗi ngày một
to, thủ tục mỗi ngày một rườm rà và thêm những biến tướng mới.
Ví dụ đám ma kéo dài thêm thời gian quàn thi thể
người chết để làm được nhiều các trò cúng tế; đám cưới thì cưới hai lần cho những
người sinh vào các năm Đinh, Nhâm, Quý, để tránh phải đi 'hai lần đò'.
Ngày càng có thêm các cuộc gặp gỡ để ăn nhậu: hội
đồng niên, hội đồng ngũ, hội những gia đình ba con, năm con…Có gia đình riêng
mùa cưới hỏi giỗ chạp năm nay đã phải bán đi bảy tạ thóc để chi cho việc đi ăn
cỗ.
Lượng rượu, bia uống mỗi ngày một nhiều. Kiểu uống
nhâm nhi của các cụ xưa gần như không còn nữa.
Thay vào đó là kiểu 'nốc' rượu: nốc chúc nhau tại
mâm rồi lại mỗi người lần lượt cầm cái chén đi chúc các mâm, đều uống theo cách
'nốc' một phát, một chén rồi bắt tay – cái tay dính lem nhem thức ăn. Chúc một
vòng, rồi lại vòng nữa, vòng nữa…
Số người bệnh ung thư và bệnh tâm thần mỗi ngày
một nhiều. Cũng có một số người cảm thấy nguyên nhân từ rượu nhưng điều đó cũng
chẳng ảnh hưởng gì đến các cuộc vui tràn cung mây.
Trong mâm rượu người ta gần như không nói chuyện
chính trị - xã hội như ngày trước, mà chỉ nói những chuyện lên chức lên 'lon',
chuyện về các 'con xe', 'con di động'... Rồi thì thơ phú tuôn ra rào rào trong
các cuộc gặp gỡ này.
Những hiện tượng trên diễn ra một cách tự phát.
Một số người cũng thấy chướng vì vừa tốn kém tiền của và thời giờ lại vừa lố bịch.
Nhưng chẳng ai dại mà chống lại dòng nước lũ
này. Có người chê trách nhà khác là xa hoa, rởm đời, nhưng đến lượt nhà mình lại
làm như vậy, có khi còn hơn.
Những điều kể trên, trước mắt, nó làm người dân
hoang tưởng rằng cuộc sống đang 'nở hoa', đang ngày càng thịnh vượng, từ đó
quên đi các chuyện bức xúc, vô lý, khổ đau có thật.
Và nhất là nó làm người ta bận rộn, đam mê việc
làng đến quên đi việc nước. Dân quê vốn thiết thực.
Tập Cận Bình có lần nói rằng Pháp Luân Công tranh hết quần chúng của Đảng là vì thế
Đầu óc họ còn lúc nào mà để ý
chuyện biển đảo của đất nước đang ngày càng bị đe doạ nữa. Còn về lâu dài, nó
làm cho con người Việt Nam dần dần mất gốc và bại hoại cả thể xác lẫn tinh thần.
Đến thời điểm nào đó, nhà cầm quyền Bắc Kinh có thể thò tay mà nhúp nước Việt Nam dễ dàng.
Điều lạ là những việc như thế ngày trước (thời bao cấp, thời nguyên vẹn tính chất XHCN) chính quyền, đoàn thể can thiệp rất sát sao.
Chính quyền thậm chí còn cấm ăn uống trong các đám cưới. Đám nào cố tình, có khi dân quân đến tịch thu cả rượu thịt đã bày ra mâm.
Nhưng ngày nay, chính quyền, trong khi vẫn rất hà khắc trước những hành động đấu tranh của nhân dân, thì các hiện tượng xuống cấp văn hoá trên lại được buông, được làm ngơ, được coi là 'bình thường'.
Quan niệm sai? Sự vô trách nhiệm? Hay còn có gì đó thuộc bề sâu của vấn đề còn ẩn khuất ?
Xin kể thêm mấy câu chuyện để chúng ta cùng suy nghĩ.
Mới đây trong một cuộc liên hoan, tôi ngồi cùng một vị cựu quan chức, người ta hỏi sao ông ngoài bảy mươi mà trông lại tráng kiện hơn trước, thì ông ấy nói rằng, do ông tập Pháp Luân Công.
Khi ngà ngà say, ông ấy bảo:
"Các vị biết vì sao Trung Quốc nó cấm Pháp Luân Công không? Là vì Pháp Luân Công làm cho con người khoẻ mạnh, cường tráng, tinh thần minh mẫn. Người ta sẽ rủ nhau theo hết Pháp Luân Công (mà không theo Đảng nữa). Tập Cận Bình có lần nói rằng Pháp Luân Công tranh hết quần chúng của Đảng là vì thế."
Tôi được nghe mấy năm vừa qua, có rất nhiều phóng viên các báo đi Trường Sa. Mục đích chuyến đi tất nhiên là tìm hiểu, thăm hỏi, động viên chiến sĩ giữ gìn biển đảo. Tuy nhiên, cảm giác của nhiều phóng viên khi về lại là sự thất vọng.
Mới đây TP Hà Nội chủ trương cho bắn pháo hoa thường xuyên trên cầu Nhật Tân chứ không chỉ bắn vào những ngày lễ trọng đại của đất nước.
Khi dư luận phản đối thì một vị quan chức – ông Phan Đăng Long, Phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội giải thích:
"Biết đâu, những người nghèo họ cũng khao khát được xem bắn pháo hoa, những lúc thưởng thức bắn pháo hoa giúp họ quên đi cái nghèo, cái khó, những cái vất vả luôn đeo bám cuộc sống của họ bấy lâu nay."
Cả sự vui vẻ nhố nhăng lẫn sự chán nản, thất vọng đều làm tiêu mòn nguyên khí quốc gia.
Những người cầm quyền ấu trĩ, dốt nát hay thờ ơ vô trách nhiệm, hay thậm chí chủ tâm cứ để mọi sự tự phát phát triển để dân chúng dần dần mất gốc và bại hoại cả thể xác lẫn tinh thần cho dễ cai quản, lèo lái? Tôi chưa kết luận là cái nào. Nhưng dù thế nào thì hậu quả của nó cũng là có hại vô cùng.
Và cái nguy hại mang vẻ rất riêng của nó là: một quá trình mất nước từ từ khiến đa số không quan tâm.
Các triều đại phong kiến xưa cũng như các nước đế quốc trong thời kỳ tìm đất thực dân, nhìn chung, họ khuất phục các dân tộc khác bằng vũ lực, sau đó mới nô dịch bằng văn hoá, tinh thần; tuy nhiên lịch sử cũng cho thấy nó có thể diễn ra bằng một số con đường khác.
Nhà thơ Inrasara (Việt Nam nhìn từ huyền thoại ít được biết đến, Tạp chí Nghiên cứu và phát triển số 3 – 4/2015) cho rằng quá trình mở cõi của người Việt về phía Nam được tiến hành bằng cả hai phương thức: bằng gươm và bằng mỹ nhân.
Ngoài Huyền Trân công chúa, về sau còn có các công chúa khác như Ngọc Khoa, Ngọc Vạn tiếp bước 'mượn màu son phấn đền nợ Ô, Ly', góp phần hoàn tất quá trình Nam tiến của người Việt.
Nhưng rõ ràng người Việt chỉ thực hiện được điều này bởi có những ông vua Chăm ham sắc (và coi thường nhân dân) đến độ đánh đổi cả lãnh thổ quốc gia.
Sự đồi bại về văn hoá và tinh thần của người Việt Nam hôm nay, thiết nghĩ là đã vô hình tạo điều kiện để nhà cầm quyền Bắc Kinh thôn tính bằng sức mạnh mềm.
Để phân tích tìm ra nguyên nhân và hậu quả các hiện tượng trên cần có sự khảo sát, nghiên cứu kĩ hơn. Tuy nhiên, một điều có quy luật là: Nước mất nhưng văn hoá, tinh thần còn thì vẫn có điều kiện để khôi phục độc lập.
Nhưng mất văn hoá, mất tinh thần dân tộc là mất gốc, dù hiện tại chưa mất nước nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ mất nước rất cao.
Nguồn: BBC
Đến thời điểm nào đó, nhà cầm quyền Bắc Kinh có thể thò tay mà nhúp nước Việt Nam dễ dàng.
Điều lạ là những việc như thế ngày trước (thời bao cấp, thời nguyên vẹn tính chất XHCN) chính quyền, đoàn thể can thiệp rất sát sao.
Chính quyền thậm chí còn cấm ăn uống trong các đám cưới. Đám nào cố tình, có khi dân quân đến tịch thu cả rượu thịt đã bày ra mâm.
Nhưng ngày nay, chính quyền, trong khi vẫn rất hà khắc trước những hành động đấu tranh của nhân dân, thì các hiện tượng xuống cấp văn hoá trên lại được buông, được làm ngơ, được coi là 'bình thường'.
Quan niệm sai? Sự vô trách nhiệm? Hay còn có gì đó thuộc bề sâu của vấn đề còn ẩn khuất ?
Xin kể thêm mấy câu chuyện để chúng ta cùng suy nghĩ.
Mới đây trong một cuộc liên hoan, tôi ngồi cùng một vị cựu quan chức, người ta hỏi sao ông ngoài bảy mươi mà trông lại tráng kiện hơn trước, thì ông ấy nói rằng, do ông tập Pháp Luân Công.
Khi ngà ngà say, ông ấy bảo:
"Các vị biết vì sao Trung Quốc nó cấm Pháp Luân Công không? Là vì Pháp Luân Công làm cho con người khoẻ mạnh, cường tráng, tinh thần minh mẫn. Người ta sẽ rủ nhau theo hết Pháp Luân Công (mà không theo Đảng nữa). Tập Cận Bình có lần nói rằng Pháp Luân Công tranh hết quần chúng của Đảng là vì thế."
Tôi được nghe mấy năm vừa qua, có rất nhiều phóng viên các báo đi Trường Sa. Mục đích chuyến đi tất nhiên là tìm hiểu, thăm hỏi, động viên chiến sĩ giữ gìn biển đảo. Tuy nhiên, cảm giác của nhiều phóng viên khi về lại là sự thất vọng.
Mới đây TP Hà Nội chủ trương cho bắn pháo hoa thường xuyên trên cầu Nhật Tân chứ không chỉ bắn vào những ngày lễ trọng đại của đất nước.
Khi dư luận phản đối thì một vị quan chức – ông Phan Đăng Long, Phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội giải thích:
"Biết đâu, những người nghèo họ cũng khao khát được xem bắn pháo hoa, những lúc thưởng thức bắn pháo hoa giúp họ quên đi cái nghèo, cái khó, những cái vất vả luôn đeo bám cuộc sống của họ bấy lâu nay."
Cả sự vui vẻ nhố nhăng lẫn sự chán nản, thất vọng đều làm tiêu mòn nguyên khí quốc gia.
Những người cầm quyền ấu trĩ, dốt nát hay thờ ơ vô trách nhiệm, hay thậm chí chủ tâm cứ để mọi sự tự phát phát triển để dân chúng dần dần mất gốc và bại hoại cả thể xác lẫn tinh thần cho dễ cai quản, lèo lái? Tôi chưa kết luận là cái nào. Nhưng dù thế nào thì hậu quả của nó cũng là có hại vô cùng.
Và cái nguy hại mang vẻ rất riêng của nó là: một quá trình mất nước từ từ khiến đa số không quan tâm.
Các triều đại phong kiến xưa cũng như các nước đế quốc trong thời kỳ tìm đất thực dân, nhìn chung, họ khuất phục các dân tộc khác bằng vũ lực, sau đó mới nô dịch bằng văn hoá, tinh thần; tuy nhiên lịch sử cũng cho thấy nó có thể diễn ra bằng một số con đường khác.
Nhà thơ Inrasara (Việt Nam nhìn từ huyền thoại ít được biết đến, Tạp chí Nghiên cứu và phát triển số 3 – 4/2015) cho rằng quá trình mở cõi của người Việt về phía Nam được tiến hành bằng cả hai phương thức: bằng gươm và bằng mỹ nhân.
Ngoài Huyền Trân công chúa, về sau còn có các công chúa khác như Ngọc Khoa, Ngọc Vạn tiếp bước 'mượn màu son phấn đền nợ Ô, Ly', góp phần hoàn tất quá trình Nam tiến của người Việt.
Nhưng rõ ràng người Việt chỉ thực hiện được điều này bởi có những ông vua Chăm ham sắc (và coi thường nhân dân) đến độ đánh đổi cả lãnh thổ quốc gia.
Sự đồi bại về văn hoá và tinh thần của người Việt Nam hôm nay, thiết nghĩ là đã vô hình tạo điều kiện để nhà cầm quyền Bắc Kinh thôn tính bằng sức mạnh mềm.
Để phân tích tìm ra nguyên nhân và hậu quả các hiện tượng trên cần có sự khảo sát, nghiên cứu kĩ hơn. Tuy nhiên, một điều có quy luật là: Nước mất nhưng văn hoá, tinh thần còn thì vẫn có điều kiện để khôi phục độc lập.
Nhưng mất văn hoá, mất tinh thần dân tộc là mất gốc, dù hiện tại chưa mất nước nhưng lại tiềm ẩn nguy cơ mất nước rất cao.
Nguồn: BBC