Nguyễn Quang
Dưới ánh sáng tinh thần
dân tộc cùng tri thức phổ quát của nhân loại, một số điều khẩn thiết để tránh
sự bại vong của dân tộc dưới sự lãnh đạo của tập đoàn thống trị cộng sản như
sau:
Hôn nhân và gia
đình: Có thể nói được rằng: sự lành
mạnh của con người cũng như xã hội – đó là sự liên kết chặt chẽ mọi tốt đẹp từ
các tế bào xã hội là gia đình đến cộng đoàn nhân loại. Nhưng không phải ở đâu
vấn đề hôn nhân cũng diễn ra tốt đẹp. Tình trạng tự do luyến ái, ly dị, đa thê,
phá thai… cùng những hình thức lệch lạc khác. Do từ lòng ích kỷ tham khoái lạc
mà con người bị biến thành vật chơi giải trí… ngoài ra với môi trường kinh tế,
chính trị, tâm lý xã hội cũng đã gây cho các gia đình không biết bao nhiêu là
xáo trộn trầm trọng, có cả sự gia tăng dân số trước sự sinh sản vô trách nhiệm
của con người. Từ những biến đổi sâu sắc của xã hội hiện đại, nhất là theo
chiều nghịch thoái hoá trầm trọng về đạo đức dưới chế độ cộng sản, đã gây nên
không biết bao khó khăn, đau khổ, khóc than cho vô số gia đình Việt Nam.
Hôn nhân không chỉ để
di truyền giống nòi, tình yêu hỗ tương giữa vợ chồng phải được nẩy nở chính
đáng theo phẩm giá đích thực của con người. Hạnh phúc của con người có lẽ kỳ
diệu hơn những gì xảy ra ở các loài sinh vật thấp hơn.
Khẩn thiết phải xác
định: gia đình là một trường học phát triển nhân tính. Ngoài việc chu toàn bảo
vệ, phát triển sự sống, việc giáo dục chăm sóc gần gũi con cái phải là một
thuộc tính thiết yếu. Cho nên, gia đình trở thành nền tảng cho xã hội, giúp
nhau hài hoà những quyền lợi cá nhân và những đòi hỏi của cuộc sống xã hội.
Xã hội phải bảo đảm cho
cha mẹ quyền sinh sản và giáo dục con cái như một sứ mệnh thiêng liêng trong
khung cảnh gia đình. Luật pháp phải được xây dựng chặt chẽ để bảo vệ gia đình.
Các khoa sinh học, y học, xã hội, tâm lý, tâm thần học…có thể giúp ích rất
nhiều để xây dựng hôn nhân gia đình hầu mang lại sự quân bình từ ngay các tế
bào xã hội đến hài hoà, trật tự, văn minh trong toàn xã hội.
Phát triển văn
hoá: nhân cách cá nhân chỉ đạt tới
nhân tính thật sự nhờ văn hoá. Văn hoá là tất cả những gì con người thụ bẫm
được để vun trồng và phát triển thân xác và tinh thần làm cho đời sống gia đình
và xã hội chính trị ngày càng nhân bản hơn.
Ngày nay chúng ta dùng
từ đa văn hoá nói lên văn hoá nhân loại thiết yếu mang tính lịch sử và xã
hội. Vốn “nhân loại khôn hơn mỗi người”: nhiều thuần phong mỹ tục, nhiều
định chế pháp lý, nhiều phát triển khoa học, mỹ thuật… đã tạo nên nhiều cách
chung sống, nhiều kiểu hoà hợp các giá trị cuộc sống. Tất cả các nền văn hoà
đều đáng kính trọng, đều là những giá trị làm thăng hoa nền văn minh nhân loại.
Thế giới đang biến đổi
sâu sắc khiến con người không chỉ đề cập đến một kỷ nguyên mới, nhưng là kỷ
nguyên của các kỷ nguyên mới nữa sẽ ra sao đây khi cùng lúc với nhiều tiến bộ
nhảy vọt trong nghiên cứu khoa học. Điều đó bắt buộc nhân loại phải mở ra những
suy tư mới về nhân văn, đạo đức: khi nền nông nghiệp không cần đất đai, khi
quan hệ thân tộc, hôn nhân, vợ chồng con cái trong một nền nhân bản mới khác
hẳn với hệ thống cũ khi con người có thể định cư ngoài vũ trụ và việc nhân bản
xem như đã thành công.
Bởi vậy, nền văn hoá hiện đại có đặt trên nền tảng của khoa học cho dù được
mệnh danh là chính xác, nền văn hoá này vừa thật nhạy cảm và mong manh. Con người
luôn truy tìm và xây dựng những nền văn hoá mới, bên sau văn hoá của văn hoá là
những giá trị ngày càng mang tính phổ quát nhiều hơn. Nghĩa là con người tiến
gần hơn đến một nền văn hoá phổ quát bên cạnh tôn trọng các nền văn hoá truyền
thống cổ xưa, trong một thế giới đa dân tộc, đa ngôn ngữ, đa văn hoá.
Con người, chủ
thể văn hoá: càng ngày con người càng
ý thức chính mình tạo nên văn hoá của cộng đoàn mình. Do đó, ý thức tự chủ cũng
như gánh vác trách nhiệm càng tăng. Đó là điều quan trọng để nhân loại trưởng
thành trên mọi phương diện nhằm kiến tạo một thế giới mới tốt đẹp hơn trong tự
do, công bằng. Quả là dù có như thế nào với những loại nhà nước toàn trị bá
đạo, quân phiệt, phú hào… song nhân loại đang tiến đến một nền nhân bản mới:
con người được định nghĩa trước hết tuỳ theo trách nhiệm của mình đối với tha
nhân cũng như với các chân lý cổ xưa.
Tuy nhiên con nhân sư
như đang đứng trước mặt nhân loại với những câu truy vấn muôn vàn mâu thuẫn
trước mắt phải giải quyết. Đó là phải làm sao trước sự tiến bộ con người có sự
đối thoại đích thực giữa các dân tộc, giữa các quốc gia, giữa các công dân
trong một nước mà không phá hoại làm tổn thương bản sắc riêng của mỗi dân tộc.
Đó là yếu tố cần thiết cho việc dung hoà mọi nền văn hoá trên nền tảng của sự phát
triển to lớn của khoa học kỹ thuật, nhất là từ khoa vật lý thiên thể và tương
lai học: sẽ không còn những liên hệ trực tiếp giữa nguyên nhân và kết quả.
Hiện tại Việt Nam đang
đi trên con đường trượt dốc với chủ thuyết nhân danh giải phóng con người nhưng
càng nhân danh thay vì giải phóng con người đã đưa con người người sa vào hết
ngụy tín này đến vong thân khác khiến cả một dân tộc đảo điên như người nông
dân theo thống kê mới nhất phải chịu ít nhất ba trăm lẻ một thứ lệ phí mỗi
năm…Như vậy văn hoá phải nhằm đạt đến sự hoàn hảo toàn diện cho nhân cách cá
nhân vì sự lợi ích của cộng đồng và toàn xã hội. Hà tất không thể đó là thứ văn
hoá làm thân trâu ngựa chạy trong bịt mắt dưới sự cai trị của tập đoàn thống
trị mê mờ với thứ học thuyết lỗi thời nào đó. Nên con người cần có tự do để
phát triển, sáng tạo, những quyền cơ bản tối thiểu của con người được hưởng như
Tuyên ngôn Quốc Tế Nhân quyền .
Như vậy con người là
chủ thể văn hoá và chính văn hoá quay lại khai tuệ cho con người tự do đi tìm
chân lý cũng như bày tỏ, phổ biến ý kiến cùng tự do hành động theo sở thích của
mình, miễn là tôn trọng người khác phù hợp với trật tự của cộng đồng.
Vậy xây dựng một nền
văn hoá nhân bản đích thực chính là làm sao cho nhân cách mỗi cá nhân phát
triển quân bình giữa cá nhân và xã hội trong một thế giới với sự liên kết thuộc
về gia đình nhân loại. Để đạt đến cái chân thiện mỹ và có được sự phán đoán
mang tính phổ quát, mỗi người dân Việt phải tìm hiểu khoa học một cách khách
quan hơn, nghiêm túc với các chân lý cổ xưa của chính mình và của đồng loại. Có
như vậy chúng ta mới khử trừ được thứ chủ nghĩa lỗi thời đang là tai ương cho
dân tộc mình.
Người Việt có biểu
trưng “mẹ tròn con vuông” để nói lên sự thiết yếu viên mãn về nhân cách cùng sự
hiểu biết về thế giới tự nhiên. Qua sự tích “bánh dày bánh chưng”, hình vuông
nói lên kiến thức mà ngày nay con người càng đi vào chuyên môn hoá, một thế
giới với các chuyên gia và không còn những người cái gì cũng biết nhưng không
biết thật. Hình tròn vẫn là gợi ý nói lên sự hướng tới nhân cách toàn diện nơi
mỗi cá nhân.
***