Nguyễn Quang
Câu chuyện Bùi Hiền
Đây quả là gáo nước lạnh tạc vào mặt mỗi người dân Việt Nam,
nước mất đến nơi rồi mà không hay biết vì có tiếng nói của Tiền nhân “Tiếng ta
còn, nước ta còn”, mất tiếng nói xem như đã mất nước![1]
Hiện tượng Bùi Hiền, ở đây, không bàn chuyện về ngữ học,
nhưng xét về trách nhiệm của người lãnh đạo trong cơ cấu Nhà nước đang lụi tàn.
Trưởng ban tư tưởng, tuyên huấn, Bộ trưởng Văn Hóa, Giáo dục…
Thủ tướng đi đâu vắng nhà?
Hàng ngày người thân chúng ta tại Việt Nam phải dùng toàn thực phẩm chế
biến từ hóa chất độc hại đến không khí ô nhiễm, dọc duyên hải miền Trung với
rừng vàng biển bạc nay trở thành Biển chết. Cả dân tộc bị diệt vong, Hán hóa
từng ngày. Việt Nam
đang là một bãi rác khổng lồ của Trung Quốc. Đó là về vật chất.
Công việc trị nước cốt ở yên dân, nhưng đối với người dân
dưới chế độ cộng sản thời không bao giờ được bình an, vì điều dễ hiểu chính
quyền chuyên chính vô sản, đó là biết gây mâu thuẫn để triệt hạ con người, một
quy tắc nền tảng của biện chứng pháp duy vật.
Sự ném đá tối đa trên mạng xã hội đủ nói lên giới cầm quyền
đã quăng được miếng mồi cho quần chúng để thực hiện các âm mưu đen tối của Bộ
chính trị như bán biển đảo, tham nhũng, tao sự phân hóa sâu xa trong xã hội ngõ
hầu dễ dàng trị người.
Chúng ta dần quên đi Mẹ Nấm và hàng trăm tù nhân lương tâm
đang bị giam cầm vì tự do, dân chủ cho Việt Nam. Các thế hệ tương lai sẽ không
biết được lịch sử của nước Việt Nam, và thảm họa tại Việt Nam hiện nay, học
sinh rất ghét môn lịch sử, không phải các em chối bỏ cội nguồn nhưng tất cả đều
biết rằng đó là một môn học tuyên truyền, dạy nói láo. Do đó nay với loại chữ
“Záo Zụk”, sẽ khiến các thế hệ sau này mất nguồn gốc ở ngay trên quê hương của
mình. Rồi Tàu Cộng sẽ đồng hoá người Việt Nam rất dễ dàng.
Tập đoàn cộng sản Hà Nội đang làm trò xiếc bán nước gì nữa đây? Khi chúng ta
chỉ quanh quẩn những chuyện thứ yếu mà quên mất non sông bờ cõi không còn nữa.
Một đảo Phú Lâm thuộc Trường Sa với sự xuất hiện của máy bay vũ khí tối tân của
Trung Quốc, một trong những mũi tấn công chớp nhoáng vào Sài Gòn nhanh chóng
khi có biến động.Chúng ta quên đi các Hiệp ước Genève 1954 và Paris 1973 vẫn còn giá trị về mặt công pháp quốc tế cho việc thừa nhận mặc nhiên các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.
Nhân cách lãnh tụ định hình nhân cách quốc gia, đề tài “ngáo
đá” này được đưa ra không chỉ từ một cá nhân nhưng có sự toa rập của cả hệ
thống chính trị cộng sản. Nó xuất hiện trong một cuộc hội thảo tầm cỡ Đại Học
do Đại học Qui Nhơn tổ chức và sau đó là các báo lề phải. Những con người không
đủ tầm vóc quốc gia đang điểu khiển đất nước.
Trong khi tiếng Việt đã là một hệ thống chữ viết ký âm cố
gắng biểu đạt được chính xác cách nói, cách viết của người Việt trong cả nước.
Như vậy có thể khẳng định rằng tiếng Việt là một hệ thống ngôn ngữ hoàn chỉnh
đã trải qua hơn 400 năm từng được tu chỉnh, và hệ thống hoá. Tiếng Việt sẽ có
cơ hội tốt để trở thành một ngôn ngữ quốc tế. “Chữ Nôm hay Chữ Quốc Ngữ đều là hệ thống chữ viết ghi âm, tức là dạng chữ
viết ở mức phát triển cao nhất trong lịch sử chữ viết loài người.”[2]
Nhà văn Nguyễn
Văn Vĩnh đã tin tưởng: "Nước Nam ta mai sau này, hay dở cũng ở
chữ quốc ngữ."[3]
Thế giới đang biến đổi nhanh đi vào thời siêu điện tử, bên sau lỗ đen hãy
còn nhiều hố đen, và từ ngoài vũ trụ có những kết quả không cùng nguyên nhân. Ở
đây và bây giờ, sự vững mạnh về quyền lực kinh tế và ảnh hưởng tiếp tục thay
đổi từ tây sang đông một cách mạnh mẽ mà vai trò của Việt Nam hiện đang ở đâu, trong khi con
dân cứ chạy được là cứ đào thoát khỏi quê hương hay sao?
Chúng ta suy nghĩ gì khi “Kiến vi tri trứ”, biết chuyện nhỏ
để biết cái lớn lao, nhân loại chuyển trực tiếp từ tiền mặt sang thanh toán
trực tuyến di động - bỏ qua giai đoạn trả bằng chi phiếu và thẻ tín dụng. Trong
khi chúng ta đang nợ trần đã vượt ngưỡng cửa và khi một cháu bé ra đời đã gánh
nợ từ cha ông chúng để lại. Rồi còn phải đi học đánh vần xóa mù chữ “ngáo đá”.
Chúng ta người Việt Nam dù trong hay ngoài nước, hãy nhớ rằng cả xã hội
Trung Cộng ngày nay từ đảng đến dân chỉ biết chạy theo đồng tiền và câu nói của
Tôn Dật Tiên về Trung cộng hãy còn đó “Trung Hoa là một thau cát”. Nên chúng ta
đừng sợ! Đừng bao giờ sợ!
Sự phá hoại tiếng Việt, làm cho các thế hệ tương lai không
đọc được chữ Việt, không hiểu được tư tưởng và đạo đức của người Việt Nam mà
chúng ta đã dày công xây dựng trong hơn 400 năm qua.
Đó là âm mưu cực kỳ thâm độc của
công cuộc Hán hóa mà nay qua lòng tham vô đáy của họ Tập. Trong thế chiến lược
hiện nay, cho dù Hoa Kỳ tấn công Cộng Sản Bắc Hàn thì bất luận là Trung Cộng
cứu hay không cứu Bắc Hàn, các tỉnh biên giới phía Bắc của Việt Nam vẫn có thể
bị ảnh hưởng, rất có thể bị tấn công. Vì một điều dễ hiểu Trung quốc cũng phải
chứng tỏ siêu cường, khi Hoa Kỳ tấn công Bắc Hàn, một sân sau của Trung quốc,
Hoa Kỳ cũng phải nhường cho họ để cùng tồn tại. Thế giới hôm nay không có kẻ
thắng, người thua mà là “win - win”, đó là lối chơi rất song phẳng “Fair Play”.
Các số liệu mới nhất tràn ngập
người ở cửa biên giới phía Bắc mỗi ngày với hơn cả vạn người Trung Quốc sang
Việt Nam
qua chương trình du lịch 0 đồng, do nhà nước Trung quốc tài trợ. Tàu đến Việt Nam và
có bao nhiêu du khách trở về, đố ai kiểm soát ?!
Những chuyện cải tiến ‘Tiếq Việt’ đến rầm rang BOT Cai Lậy ..v.v..
thật sự chỉ là âm mưu đánh lừa dư luận ‘giương Đông kích Tây’ của bọn tay sai
Trung Nam Hải ở Hà Nội trong âm mưu thôn tính toàn diện Việt Nam.
Những chuyện “ngáo đá” đòi sửa tiếng Việt đã có từ lâu,
không phải bây giờ mới xuất hiện. Bậc thầy “ngáo đá” này phải kể đến Hồ Chí
Minh, khi ông muốn hủy diệt tiếng Việt từ lâu, kể cả xuyên tạc và vô ơn đối với
các ân nhân đã sáng tạo ra chữ Quốc ngữ, Hồ viết trong một văn bản "Tuyệt
đối bí mật" hết sức quan trọng là di chúc, ông đã dùng chữ "z"
thay cho chữ "d" hoặc thay chữ "ph thành chữ "f", bỏ
âm "h" trong từ "nghị" thành "ngị", và trong các
văn bản khác trước đó như "Đường Kách mệnh"…
Không thể dùng “k” thay chữ “c”, “q”, “k”; vì qui tắc viết
chính tả và phát âm chuẩn của “cuốc” khác với “quốc”; hơn nữa “k” khi ghép với
“h” để thành chữ cái phụ âm kép “kh” ở đầu một chữ thì phải phát âm rất khác
với “k”; như trong các chữ “kê” và “khê”, “cô” và “khô”, “ki” và “qui” và
“khi”. Cách phát âm chuẩn và qui tắc viết chính tả của những chữ này hoàn toàn
khác nhau, nếu gọp chung lại để thay thế bằng một mẫu tự “k” đúng là một chuyện
phá bỏ qui tắc chính tả một cách có quy luật của chữ Quốc ngữ.
Không thể dùng chữ cái “q” thay chữ cái phụ âm kép “ng”,
“ngh”; vì mẫu tự “q” không có ở đầu và cuối của một chữ trong tiếng Việt. Nếu dùng
một chữ cái “q” để thay thế “ng” và “ngh” trong chữ “nghe ngóng”để trở thành
“qe qóq” thì đúng là quái đản. Qui tắc viết chính tả tiếng Việt chữ “ng” ở đầu
chữ được viết với các nguyên âm “a, o, ô, u, ư” thành những chữ “nga”, “ngo”,
“ngô”, “ngu”, “ngư”. Chữ “ngh” ở đầu chữ được viết với “i, y, e, ê” thành những
chữ “nghi”, “nghy”, “nghe”, “nghê”. Như vậy theo đề xuất của họ Bùi thay chữ
“ng”, “ngh” bằng một chữ “q” thì phải bỏ qui tắc viết chính tả rất hoàn chỉnh
của tiếng Việt! Đúng là một đề nghị rất sai trái không thể chấp nhận được!
Quả thật, người dân Việt Nam có một loại chữ viết
riêng, rất đặc thù, rất chính xác tương đồng với tiếng nói; điểm quan trọng nhất là để dứt khoát
tách ra khỏi bị ảnh hưởng nặng nề của hệ thống chữ Hán truyền thống của
Trung Quốc. Cho đến nay người Việt chắc chắn đã có được một kho tàng văn
học đồ sộ và phong phú với rất nhiều bộ sách quý, bộ tài liệu giá
trị, bộ sách lịch sử, địa lý, khoa học, tác phẩm văn chương, thi ca,
triết học, luận lý, đạo đức, tu từ học, ca dao tục ngữ và truyện cổ tích. Có
cả tác phẩm Chiến Tranh & Hòa Bình Việt Nam được đề cử cho Giải Nobel Văn
Học.
Cái quan trọng và thiết yếu nhất là nước Việt Nam
cần phải cách mạng chính trị, kinh tế toàn diện xã hội “Con người là nạn nhân của cơ chế nhà nước toàn
trị và chỉ có thể được giải thoát bởi một cơ chế Dân chủ qua đường lối mới nhân
bản”. Một triết lý sống an vi cho người Việt.
Vấn đề Bùi Hiền, nó là một trong những chuyện rất bát nháo
tại quê hương Việt Nam hôm nay, một đề xuất không mang tính khoa học, cẩu thả,
làm nghèo tiếng Việt, hà tất sẽ bị đào thải theo thời gian, vì nếu đó là thứ
ngôn ngữ đáng trân trọng, người dân đã làm theo cách mà Thiếu tá Hồ Quang đã đề
ra như tên tiêu đề một tác phẩm theo cách viết “Đườq Kách mệnh”. Nghĩa là như
luật cổ La Mã có câu “Ni affirmative, ni negative”. Những gì không xác định
không cần phải phủ định.
Giải bài toán Việt Nam
hiện nay, đó là thực hiện quyền dân tộc tự quyết của người Việt Nam tiến đến một
chính thể mới ra đời: Dân Chủ Pháp trị để dẫn đưa xã hội từ hỗn mang đến trật
tự văn minh –Ordo Ab Chaos
Nguyễn Quang
[1] Trong tạp chí Nam Phong, số 86 (năm
1924), Phạm Quỳnh viết:Truyện Kiều còn, tiếng ta còn;
Tiếng ta còn, nước ta còn.
Có gì mà lo, có gì mà sợ, còn điều chi nữa mà ngờ
[2]
Chữ
Quốc Ngữ qua những biển dâu. Tác giả Đoàn Xuân Kiên
[3]. Nguyễn Văn Vĩnh
viết câu nầy trong bài tựa bản dịch bộ Tam quốc chí diễn nghĩa do Phan Kế Bính
dịch, xuất bản ở Hà Nội năm 1909. (Dương Quảng Hàm, sđd. tr. 398.)