NHÀ NƯỚC CAI TRỊ
Phạm Đình Trọng
Theo chiều dọc thời gian,
lịch sử loài người đã có nhà nước nô lệ, nhà nước phong kiến, nhà nước tư sản …
Theo chiều ngang không gian trong thời đương đại chúng ta đang sống lại có hai
loại hình nhà nước là nhà nước phục vụ và nhà nước cai trị.
Nhà nước phục vụ là nhà nước
từ dân, của dân, do dân. Bằng tài trí của mình, người dân tự do ứng cử để được
bầu chọn vào vị trí quản lí nhà nước. Bằng lá phiếu thực sự tư do, người dân
bầu chọn hiền tài trong dân, tìm ra người tài trí lãnh đạo nhà nước. Nhà nước
từ dân, nhà nước lại hướng về dân, phục vụ mọi nhu cầu chính đáng của dân và
bảo đảm mọi nhu cầu cho sự hoạt động lành mạnh của một xã hội dân sự. Lợi ích
của dân là lí do tồn tại của nhà nước phục vụ. Những lợi ích mang lại cho dân,
cho nước là chỉ số về năng lực, hiệu quả của nhà nước phục vụ và người dân căn
cứ vào chỉ số đó để tỏ thái độ với nhà nước bằng lá phiếu tín nhiệm, bằng biểu
tình, bằng phán quyết của cơ quan dân cử để duy trì hay phế truất nhà nước.
Từ lập pháp, hành pháp đến tư
pháp của nhà nước phục vụ đều tập trung vào việc bảo vệ và nâng cao phẩm giá
con người của người dân. Người dân được đưa lên vị trí chủ thể, chủ thể của nhà
nước và chủ thể của xã hội. Quan chức nhà nước chỉ là công bộc, là người làm
thuê của chủ thể nhân dân. Là hiền tài của dân, nhà nước đó là tinh hoa, là tầm
vóc, là khí phách của giống nòi, là đại diện xứng đáng của một giống nòi trước
nhân loại. Đó là những nhà nước dân chủ.
Nhà nước cai trị là nhà nước
hình thành từ bên ngoài dân áp đặt cho dân. Bằng lừa dối và bạo lực, nhà nước
cai trị buộc người dân phải cam chịu sự áp đặt đó. Một thế lực từ bên ngoài dân
đã sắp đặt, phân chia cho nhau các vị trí quyền lực nhà nước rồi biến dân thành
những rô bốt cầm lá phiếu đi bầu cử theo lập trình, theo cài đặt sẫn của thế
lực cầm quyền để hợp thức hóa cho sự cai trị áp đặt. Các chế độ độc tài đều
phải thiết lập, duy trì một nhà nước cai trị và nhà nước cai trị ở chế độ độc
tài cộng sản là tinh vi nhất, khắc nghiệt nhất, chà đạp lên phẩm giá con người,
cả thể xác lẫn tâm hồn, độc ác nhất, man rợ nhất.
Những năm tháng này trong dân
gian ta có câu thành ngữ mới khái quát về một đặc tính, một lối hành xử của nhà
nước cộng sản cai trị Việt Nam là “hèn với giặc, ác với dân”. Những gì đã diễn
ra ở Hoàng Sa năm 1974, ở biên giới phía Bắc từ năm 1979, ở Trường Sa năm 1988,
ở biển Đông những năm tháng qua đủ để người dân nhận ra tên giặc truyền kiếp
của giống nòi Việt Nam, của lịch sử Việt Nam lại đang hiển hiện, lại đang thách
thức dân tộc Việt Nam. Nhưng với nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam, một nhà
nước của giai cấp vô sản thế giới chứ không phải nhà nước của dân tộc Việt Nam
thì tên giặc truyền kiếp đó lại là bạn vàng ý thức hệ của nhà nước cộng sản.
Chỉ riêng điều này đã là minh chứng vững chắc, hiển nhiên, đanh thép rằng nhà
nước cộng sản từ cốt lõi đến hình hài hoàn toàn không phải nhà nước của giống
nòi Việt Nam, đó chỉ là nhà nước cai trị áp đặt cho dân Việt Nam ở một thời đau
đớn, tủi nhục nhất của lịch sử Việt Nam mà thôi.
Nhà nước cộng sản chỉ là một
nhà nước chiếm đóng, một nhà nước cai trị, như nhà Đông Hán ở thế kỉ thứ nhất,
nhà Nam Hán thế kỉ 10, nhà Minh thế kỉ 15 cai trị nước ta. Không phải nhà nước
của dân tộc Việt Nam, lợi ích của nhà nước cộng sản cai trị hoàn toàn khác với
lợi ích của người dân Việt Nam bị trị.
Vì lợi ích của nhà nước cộng
sản, nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam đã gây cho dân tộc Việt Nam hết tội ác
này đến tội ác khác. Tội ác cải cách ruộng đất. Tội ác Nhân Văn – Giai Phẩm.
Tội ác cắt đôi đất nước, cắt đôi giống nòi rồi đẩy hai nửa giống nòi cùng mang
dòng máu Việt của Mẹ Âu Cơ vào cuộc nội chiến đẫm máu. Tội ác lùa hàng triệu
trí tuệ, tậm hồn Việt Nam không cùng ý thức hệ cộng sản vào tù mút mùa không
bản án. Tội ác tiêu diệt một nền văn minh công nghiệp, văn minh đô thị, tiêu
diệt nền sản xuất công nghiệp hiện đại mang khát vọng dân tộc để rước về một
nền công nghiệp lạc hậu với công nghệ phế thải của Tàu Cộng, biến đất nước Việt
Nam thành bãi rác công nghệ của Tàu Cộng. Tội ác đầy đọa, chia rẽ, li tán dân
tộc Việt Nam, biến đất nước Việt Nam, đất đầy hoa và trời đầy chim thành một
nhà tù khổng lồ, tạo nên dòng người phải trốn bỏ ngục tù cộng sản đi tìm tự do,
gây nên thảm họa gần nửa triệu người phải vùi xác đáy biển. Tội ác coi dân như
kẻ thù, coi mạng sống của dân chỉ như sự sống của con ong, cái kiến, tùy tiện
đánh giết dân. Mỗi năm có hàng trăm người dân lương thiện đã bị đánh chết trong
đồn công an, trong trại giam. Tội ác hủy hoại giá trị đạo đức, văn hóa Việt
Nam, làm tha hóa con người Việt Nam, biến đổi con người Việt Nam sáng tạo,
trung thực và yêu thương thành con người công cụ, tàn ác và giả dối. Tội ác cắt
nửa thác Bản Giốc kì vĩ ở Cao Bằng, cắt cả bức tường thành cổng nước sừng sững
của lịch sử ở Lạng Sơn dâng cho Tàu Cộng. Tội ác mang lợi ích của đất nước, của
giống nòi đánh đổi lấy lợi ích của đảng cộng sản. Tội ác kí những cam kết ràng
buộc dân tộc Việt Nam vào thân phận chư hầu của Tàu Cộng. Kí những cam kết mở
cửa đón Tàu Cộng vào ém quân ở những vùng đất chiến lược như dải rừng đầu nguồn
rộng lớn ở Tây Bắc, nóc nhà Tây Nguyên, cảng nước sâu Vũng Áng, dải đất ven
biển miền Trung. Tội ác đưa nền kinh tế Việt Nam ngày càng phụ thuộc vào Tàu
Cộng, ngày càng ngập trong bẫy nợ của Tàu Cộng . . . Không sao kể xiết tội ác
của nhà nước cộng sản cai trị suốt hơn nửa thế kỉ qua.
Với những tội ác “Trúc Lam
Sơn không ghi hết tội” nhưng nhà nước cộng sản cai trị vẫn ngạo ngược tồn tại
vì nhà nước cộng sản cai trị vừa vô pháp, vô luân, cai trị bằng bạo lực chà đạp
lên pháp luật. Ngang nhiên tước đoạt quyền con người và quyền công dân của người
dân. Cho an ninh đến bao vây chặn cửa nhà dân, không cho người dân ra khỏi nhà
tham gia những hoạt động bình thường, chính đáng và hợp pháp của công dân. Tùy
tiện bắt dân, đánh dân. Trong cuộc biểu tình ôn hòa hợp pháp ngày 10.06.2018
phản đối luật Đặc khu kinh tế và luật An ninh mạng diễn ra rầm rộ từ Bắc đến
Nam, hàng ngàn người dân bị bắt giam phi pháp, bị công an nhà nước cộng sản cai
trị đánh đòn thù. Công dân trẻ Nguyễn Minh Kha vừa bước vào tuổi 18 ở Phan Rí,
Bình Thuận bị đánh đến cận kề cái chết đang phải cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy,
Sài Gòn. Công dân Trịnh Văn Toàn, 32 tuổi bị đánh chấn thương sọ não ở nhà giam
dã chiến dựng lên trong sân Tao Đàn, quận Một, Sài Gòn. Vừa cai trị bằng bạo
lực vô pháp, vô luân, vừa cai trị bằng tự tạo ra thứ luật pháp phản con người,
phản tiến hóa và vô cùng nghiệt ngã với dân.
Nhà nước cộng sản cai trị
dành tối đa công sức xây dựng luật pháp tước đoạt những giá trị làm người của
người dân, tước đoạt sức mạnh của nhân dân. Tài sản của dân, tài nguyên của
nước bị luật hóa thành tài sản riêng của nhóm quyền lực cai trị. Luật pháp nhà
nước cai trị chỉ tập trung vào hai điều.
Một là tước đoạt giá trị làm
người của người dân mà luật an ninh mạng là dẫn chứng mới nhất, rõ nhất. Tôi sẽ
có bài viết riêng về bộ luật mang tên An ninh mạng nhưng thực chất chỉ là bộ
luật An ninh đảng. Ở đây chỉ nêu ngay một ý nhỏ là.
Cách mạng công nghiệp và cách
mạng tư sản dân quyền thế kỉ 18 đã đánh thức ý thức cá nhân trong mỗi con người
thức dậy. Với ý thức cá nhân, con người có mặt trong cuộc đời là những cá thể
riêng biệt không còn lẫn lộn trong bầy đàn nữa, là những cái Tôi nhỏ bé nhưng
lấp lánh. Cái Tôi có mặt ở hạ tầng xã hội thì ở thượng tầng kiến trúc, pháp
luật liền ghi nhận quyền của những cái Tôi cá nhân làm chủ cuộc đời mình và quyền
của những cái Tôi công dân làm chủ đất nước mình. Đó là điều đã diễn ra ở những
nhà nước phục vụ từ thế kỉ 18. Đến cách mạng công nghệ thông tin cuối thế kỉ 20
đã nâng những cá nhân lên thành những người khổng lồ mang tầm vóc vũ trụ và
pháp luật nhà nước phục vụ một lần nữa lại mở rộng quyền của những cá nhân
trong không gian vũ trụ mà nền văn minh tin học mở ra.
Đã bước sang thế kỉ 21 nhưng
Luật an ninh đảng núp dưới cái tên Luật an ninh mạng của nhà nước cộng sản cai
trị Việt Nam vẫn không nhìn nhận những quyền cơ bản của con người, như: Quyền
có đời sống riêng, có thế giới riêng của cái Tôi, quyền riêng tư. Quyền tiếp
nhận thông tin. Quyền tự do ngôn luận. Quyền có tư tưởng, chính kiến riêng.
Quyền tự do công khai bộc lộ tư tưởng chính kiến đó. Quyền làm chủ đất nước.
Quyền hạch tội, lên án và phế truất những công bộc được dân trao cho quyền lực
nhà nước, được nhận lương cao của dân, được hưởng ơn dày của nước nhưng chỉ làm
những việc hại dân, hại nước. Bộ luật hình sự với những điều 79; 88; 258 đã dán
băng keo bịt mồm, bưng mắt, dán tai người dân thì nay Luật an ninh đảng núp
dưới tên An ninh mạng với những điều 2; 8; 15 lại dán thêm một lớp băng keo đen
lên mồm, mắt, tai người dân.
Hai là làm luật biến quyền
lực của dân thành quyền lực của nhà nước cai trị, biến tài sản của dân, tài
nguyên của nước thành tài sản của nhà nước cai trị. Nhà nước cai trị thực chất
chỉ là một nhóm lợi ích lớn nhất trong những nhóm lợi ích đối lập với lợi ích
nhân dân do nhà nước cai trị tạo ra. Luật pháp nhà nước cai trị không những
dành cho nhóm lợi ích cai trị nhiều đặc quyền, đặc lợi mà còn tước đoạt quyền
lực của dân, tước đoạt tài nguyên của nước giao cho nhóm lợi ích cai trị. Hiến
pháp 2013 với Điều 4: Đảng cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo nhà nước và
xã hội đã tước đoạt quyền lực của dân là tự do bầu chọn lực lượng lãnh đạo nhà
nước và xã hội, giao quyền lực đó cho đảng cộng sản, nhóm lợi ích lớn nhất
trong nhà nước cai trị. Điều 53: Đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước thống
nhất quản lí đã tước đoạt quyền sở hữu tài sản đất đai của người dân, giao tài
sản lớn nhất của người dân là đất đai cho nhóm lợi ích cai trị.
Luật đơn vị hành chinh – kinh
tế đặc biệt Vân Đồn – Bắc Vân Phong – Phú Quốc cho thấy nhà nước cai trị đã xây
dựng cả những bộ luật mang tài nguyên đất đai lãnh thổ của nước ra đánh đổi lấy
sự bảo đảm từ nhà nước thực dân chủ nợ Đại Hán cho sự tồn tại của nhà nước cộng
sản cai trị Việt Nam.
Cách mạng công nghệ liên tiếp
diễn ra với nhịp độ ngày càng gấp gáp, dồn dập. Hoạt động sản xuất kinh doanh
cũng biến động không ngừng đòi hỏi sự nhạy bén, thích ứng không ngừng của nhà
sản xuất kinh doanh. Trong sự biến đổi đó, những nhà đầu tư công nghiệp thực
sự, chỉ nhằm lợi nhuận kinh tế không cần thời gian thuê đất 70 năm, 99 năm.
Chỉ kinh doanh bất động sản
hoặc núp bóng kinh doanh nhằm mưu đồ đất đai lãnh thổ mới cần thời gian thuê
đất lâu dài để thay sắc tộc, thay dòng máu, thay màu cờ mảnh đất thuê. Chỉ có
khát vọng đất đai, lãnh thổ mới cần đến quyền chuyển nhượng, quyền kế thừa mảnh
đất thuê. Chỉ có đầu óc thực dân mới cần mảnh đất thuê 99 năm cùng với quyền
chuyển nhượng, kế thừa. Đáp ứng mọi đòi hỏi về mưu đồ đất đai, lãnh thổ của
thực dân chủ nợ Đại Hán, Luật đặc khu kinh tế Vân Đồn, Bắc Vân phong, Phú Quốc
thực chất chỉ là văn bản hợp thức hóa việc cắt đất dâng nhượng cho thực dân chủ
nợ Đại Hán mà thôi.
Chủ nghĩa thực dân cũ và thực
dân mới đã vĩnh viễn lùi vào quá khứ lịch sử từ giữa thế kỉ trước. Ngày nay với
sự trổi dậy của nhà nước Đại Hán, trong túi đã rủng rỉnh đồng tiền, trong dạ
luôn thèm khát đất đai, lãnh thổ và trong đầu luôn thôi thúc ý chí cai trị
thiên hạ thì cũng là lúc trỗi dậy một nhà nước thực dân kiểu mới, nhà nước thực
dân chủ nợ Đại Hán.
Không những là con nợ kinh tế
mà với cam kết Thành Đô 1990, Nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam còn là con nợ
chính trị của nhà nước thực dân chủ nợ Đại Hán. Làm ra cả một bộ luật mở đặc
khu kinh tế ở ba vùng đất đẹp, ba vùng đất hiểm Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú
Quốc không phải từ đòi hỏi của nền kinh tế Việt Nam mà chỉ là sự vâng lời trước
đòi hỏi của nhà nước chủ nợ thực dân Đại Hán, là văn bản thế chấp của con nợ
với chủ nợ mà thôi.
Những nhà đầu tư thực sự vì
mục đích kinh tế cũng không chọn chốn tù túng Vân Đồn, không chọn nơi đã quá
chen chúc, quá chật chội và quá đắt đỏ là Bắc Vân Phong, Phú Quốc. Vân Đồn, Bắc
Vân Phong, Phú Quốc chỉ có hai giá trị nổi trội là:
Giá trị nổi trội dễ thấy của
Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc là kinh tế du lịch. Đó là nơi rừng thẳm, núi
biếc soi bóng xuống biển cả hùng vĩ. Nơi lung linh thơ mộng của núi non gặp
hùng tráng, kì vĩ của biển cả.
Đang là thời của du lịch.
Thời của những dòng người bất tận đi khám phá vẻ đẹp tư nhiên của thế giới và
khám phá vẻ đẹp dân dã ở những nền văn hóa của loài người. Ngành du lịch đang
là thời thượng và biết khai thác du lịch bền vững thì Vân Đồn, Bắc Vân Phong,
Phú Quốc sẽ là sản phẩm du lịch hấp dẫn, độc đáo siêu hạng. Chỉ làm kinh tế du
lịch thì không cần đặc khu kinh tế, càng không cần thời gian thuê đất 70 năm,
99 năm. Nhưng mượn cớ đầu tư kinh doanh để làm chủ mảnh đất chiến lược mới cần
đặc khu. Mượn cớ du lịch để di dân chiếm đất mới cần được quyền chuyển nhượng,
quyền kế thừa mảnh đất thuê, mới cần thời gian thuê đất 70 năm, 99 năm. Càng
lâu càng tốt. Càng lâu càng nhiều cứt trâu hóa bùn.
Nhưng giá trị lớn nhất, đặc
biệt nhất ở Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc là giá trị quân sự, giá trị quốc
phòng. Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc thực sự là những yếu huyệt trong phòng
thủ đất nước với Việt Nam. Nhưng cũng là những đầu cầu đổ bộ của quân xâm lược
thôn tính Việt Nam. Khi đó Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc sẽ là những cứ điểm
quân sự liên kêt với Tây Nguyên, với Vũng Áng, Hà Tĩnh mà Tàu Cộng đã làm chủ,
liên kết với căn cứ tàu ngầm hat nhân Du Lâm trên đảo Hải Nam, liên kết với hạm
đội Nam Hải ngoài biển Đông, liên kết với căn cứ quân sự trên bãi Chữ Thập
trong quần đảo Trường Sa, liên kết với căn cứ quân sự trên đảo Phú Lâm trong
quần đảo Hoàng Sa thì cả dải đất Việt Nam đã nằm gọn trong bàn tay thép Tàu
Cộng.
Trước mắt, đó là chỗ dựa, là
điểm tựa cho nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam đang đi sâu vào con đường chống
lại giống nòi Việt Nam. Đó là sức mạnh bạo lực nhà nước Tàu Cộng đàn anh có mặt
thường trực tại chỗ bảo đảm cho sự tồn tại của nhà nước cộng sản cai trị Việt
Nam trước sức mạnh bão táp của người dân đang cuồn cuộn nổi lên chống bè lũ bán
nước và cướp mước, giành lại sự toàn vẹn lãnh thổ cho nước, giành lại giá trị
làm người cho người dân. Đến lúc nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam phải run
rảy và công khai núp dưới họng súng Tàu Cộng để tồn tại thì nhà nước đó cũng
chỉ còn là chính quyền quận, huyện của nhà nước Đại Hán mà thôi.
Có ý thức dân tộc và lòng yêu
nước thì không khi nào mang giá trị quân sự, mang thế hiểm về phòng thủ đất
nước ra kinh doanh. Mượn cớ làm kinh tế mở toang những yếu huyệt trong thế trận
phòng thủ đất nước cho nước ngoài vào chiếm đóng lâu dài 70 năm, 99 năm, như
cách nói của một ngài đương nhiệm Phó Chủ tịch Quốc hội là: đón phượng hoàng
vào làm tổ! Vâng, phượng hoàng vào làm tổ ở đó, có mặt ở đó để bảo lãnh cho lũ
chim sẻ, chim ri tại chỗ phá nát dải đất hình chữ S.
“Xin khẳng định với cô bác,
các anh chị cử tri là không bao giờ có chuyện bán đất cho nước ngoài”. Ông đại
biểu quốc hội của tỉnh Đồng Nai và là trưởng ban tuyên giáo của đảng cộng sản,
Võ Văn Thưởng véo von với người dân Biên Hòa sáng ngày 20.6.2018 như vậy. Cũng
như ông bộ trưởng bộ Kế hoạch Đầu tư Nguyễn Chí Dũng chủ trì soạn thảo Dự luật
đơn vị hành chính, kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc trợn mắt,
gân cổ cãi trước quốc hội khóa 13 kì họp thứ năm rằng trong luật không có một
từ Trung Quốc nào mà bảo luật mở cửa đón Trung Quốc chỉ là suy diễn. Trong luật
cũng không có từ bán đất nào, và ông trưởng ban tuyên giáo cứ mạnh miệng:
“không bao giờ có chuyện bán đất cho nước ngoài”.
Vâng, các ông không bán đất.
Các ông chỉ đón sự có mặt của sức mạnh Tàu Cộng vào đất nước Việt Nam bảo lãnh
cho sự sống còn của đảng các ông, bảo lãnh cho nhà nước cai trị của các ông mãi
mãi nô dịch người dân Việt Nam mà thôi. Nhưng khi nhà nước cai trị của các ông
làm xong nhiệm vụ là đàn áp, tù đày, bắn giết, đánh phá tan tác sức mạnh đoàn
kết của dân tộc Việt Nam thì lúc đó nhà nước cai trị của các ông cũng hết vai
trò lịch sử. Nhà nước Đại Hán sẽ loại các ông khỏi vị trí nhà nước, đưa các ông
về thân phận bù nhìn tay sai cấp khu, cấp vùng và nhà nước Đại Hán sẽ trực tiếp
cai trị giống nòi Việt Nam như họ đang cai trị Tây Tạng, Tân Cương.
Khi đó các ông sẽ phải kí
giao kèo bán sỉ cả đất nước Việt Nam gấm hoa cho Tàu Cộng chứ các ông không bán
lẻ từng mảnh đất. Thời kì cắt từng mảnh đất, nửa thác Bản Giốc, cả bức tường
thành cổng nước ở Lạng Sơn, bãi đá Gạc Ma ở biển Đông ra bán lẻ đã qua lâu rồi.
Bán như vậy vừa lộ liễu, bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp, vừa không thành tấm
thành món. Buôn bán cò con quá, không xứng với thế hệ cai trị đều có bằng giáo
sư, tiến sĩ như các ông. Hơn nữa kẻ mua đất đã là thực dân chủ nợ của thế giới
rồi, kẻ mua đã nắm trọn đất nước Việt Nam và đã là chủ nợ cả về kinh tế và
chính trị nhà nước cai trị của các ông rồi, chủ nợ thực dân Đại Hán cũng không
cần mua bán cò con với các ông nữa.
Vì sự tồn tại của một đảng
chính trị, một nhà nước cai trị đã gây quá nhiều nợ máu với dân, đã là rác thải
của lịch sử, vì ý chí quyết duy trì một nhà nước cai trị trung cổ với hơn 90
triệu dân Lạc Việt và vì run sợ trước sự cựa quậy thức tỉnh của người dân, các
ông đã cả gan lấy tiền thuế nghèo của dân mua máy bay lên thẳng vũ trang, mua
tên lửa vác vai trang bị cho công an cấp huyện chống lại sự nổi dậy giành quyền
làm chủ đất nước của người dân thì việc các ông đón đội quân thực dân Đại Hán
mặc thường phục vào ém sẵn ở Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc cũng là tất yếu.
Người dân đã thấy rõ cách
giải bài toán của các ông khi dân nổi can qua là: Cùng với những máy bay lên
thẳng có gắn đại liên, rốc két túc trực ở sân trước sân sau trụ sở công an
huyện, cùng với những ống phóng tên lửa trên vai đội quân công an huyện đông
như kiến, đội quân thực dân Đại Hán mặc dân sự ém sẵn ở Bô xít Tây Nguyên, ở
Formosa Vũng Áng, ở Vân Đồn, ở Bắc Vân Phong, ở Phú Quốc sẽ bảo đảm cho các ông
không phải chui ống cống, bảo đảm cho nhà nước cai trị đầy tội ác của các ông
chưa bị ném vào sọt rác lịch sử khi 90 triệu người dân Việt Nam thức tỉnh và
can qua nổi lên. Với đạo quân khác máu tanh lòng có mặt thường trực trên đất
nước Việt Nam, với trực thăng vũ trang, tên lửa vác vai trang bị tới tận công
an cấp huyện, nhà nước cai trị của các ông sẽ tồn tại trên máu dân đổ ra lênh
láng khắp đất nước. Các ông đã lấy máu dân giải bài toán về sự tồn tại của nhà
nước cộng sản cai trị.
Cam kết Thành Đô 1990 cũng
không mang từng mảnh đất Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc ra bán lẻ mà mang cả
đất nước Việt Nam, cả giống nòi Việt Nam ra thế thấp để nhận sự bảo lãnh của
sức mạnh bạo lực nhà nước Trung Cộng cho sự tồn tại của đảng cộng sản Việt Nm,
cho sự tồn tại của nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam. Luật mở cửa đón Tàu Cộng
vào Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc cũng chỉ là một bước đi theo lộ trình mà
cam kết Thành Đô 1990 đã vạch từ gần 30 năm trước mà thôi.
Dù lịch sử chọn lối đi bất
ngờ đến đâu, dù nhà nước cộng sản cai trị Việt Nam có chống lại nhân dân, chống
lại qui luật của lịch sử hung hãn điên cuồng đến đâu cũng không tránh được cái
kết thúc tất yếu: Hơn 90 triệu người dân Việt Nam thức tỉnh đứng lên giành lại
quyền làm chủ đất nước Việt Nam thân yêu của mình.
Người dân không thể cam chịu
mãi. Những gì diễn ra trong hai ngày chủ nhật 10.6.2018 và 17.6.2018 ở Hà Nội,
Sài Gòn, Bình Thuận cho người dân nhận ra rõ ràng rằng nhà nước cộng sản cai
trị đã coi 90 triệu người dân Việt Nam như kẻ thù, như tội phạm. Công an nhà
nước cộng sản cai trị rải đầy trung tâm thành phố Sài Gòn, nơi thường diễn ra
những cuộc biểu tình chống Tàu Cộng xâm lược, biểu tình phản đối nhà nước cộng
sản hèn với giặc, ác với dân. Biểu tình là quyền hợp pháp của công dân nhưng công
an cộng sản đã tùy tiện bắt bất cứ người dân nào đi trên đường, ngồi trong quán
cà phê. Bắt giữ thô bạo như bắt con vật xổng chuồng đưa về nơi giam giữ, xét
hỏi, tra tấn dã man, vu cho tội tham gia biểu tình phản đối luật đặc khu kinh
tế, luật an ninh mạng. Nhà nước cộng sản đã hiện nguyên hình chỉ là một lực
lượng chiếm đóng tàn bạo.
Càng gây tội ác với dân là
càng gần đến ngày tàn ô nhục của một nhà nước cai trị chống lại nhân dân, càng
gần đến ngày người dân điểm mặt, tính số tội ác của từng tên tội đồ với nhân
dân, với lịch sử Việt Nam: Những tên đã rước thảm họa cộng sản về tàn sát giống
nòi Việt Nam. Những tên áp đặt và duy trì học thuyết cộng sản quái thai, học
thuyết tiêu diệt tầng lớp thượng lưu, tiêu diệt những người giầu có của cải,
giầu có trí tuệ, đưa những người kém cỏi không tự nuôi nổi mình phải cam phận
nghèo đói từ đời này sang đời khác lên địa vị thống trị xã hội. Nhờ có cộng
sản, những kẻ tầm thường leo tót lên vị trí vai vế trong nhà nước cộng sản cai
trị. Vì vậy họ đã không từ một tội ác nào để duy trì nhà nước cộng sản cai trị.
Cả tội ác bán nước, rước giặc về, dâng đất nước cho giặc để giữ được chiếc ghế
cai trị của họ, họ cũng không từ.
Phạm Đình Trọng
4-7-2018