‘Tổ quốc là nơi mình sinh sống an lành’
- Ubi bene ibi patria [1]
Nguyễn Quang
Thế nhưng trên đất nước Việt Nam hơn nửa thế kỷ
qua người dân chưa biết sự an bình là gì, cho đến khi
nằm trong sáu tấm ván ra nghĩa địa vẫn chưa yên vì
điều dễ hiểu việc di dời các nghĩa trang là chuyện
rất sự thường trong chế độ duy vật cộng sản, con
người chết là hết nên nghĩa lý chi ‘Sè sè nắm đất
bên đường. Rầu rầu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh’.(2)
Những con tàu Vinashin đang đưa đất nước chìm dần cùng
những món nợ khủng với nước ngoài nhưng những viên
chức thẩm quyền vẫn ‘hiên ngang’ tiếp tục lừa bịp
nhân dân !
Đó là căn để của vấn đề đất nước này đang đi
trên con đường pháp trị hay chỉ do một nhóm mafia lãnh
đạo gồm một nhóm cái gọi là Bộ chính trị, với kiểu
chơi không khác Lương Sơn Bạc của Tàu!
Vậy CSVN có Đường Lối giáo dục với chiến lược sách
lược giáo hóa trong dân?
- Rất rõ ràng là không vì không có nền giáo dục nào
dạy con người đi cướp bóc, giết người! Hà tất cũng
không thể bao giờ kẻ giết người là nhà giáo dục! Cho
dù đó là một nhà toán học giỏi được đào tạo trong
chế độ CS cũng chỉ để phục vụ bắn máy bay, chế
tạo bom đạn vẫn là công việc chủ yếu!
Chúng ta hay nói con người Việt Nam có bản sắc riêng, có
phải đó là dân tộc này biết trồng lúa, thích ăn cơm
và dùng đũa, có trang phục và tiếng nói riêng, tất cả
trong qui hướng Thiện: Thờ Kính Tổ Tiên.
Một thời trong nhiều thập kỷ dưới chế độ cộng sản
‘Thương cha thương một, thương ông thương mười’,
(3) và nay ‘ông’ chỉ còn là cái bình phong – các đảng
viên cộng sản ngày nay đều quý ‘ông đô la’ hơn ai
hết. Cái gọi là cộng sản chỉ còn là một con bù nhìn
mang ra giữa đồng lúa chín vàng để dọa chim do những
kẻ lạ đang điều khiển đất nước này, những kẻ lạ
ít học nhưng cực kỳ gian manh có một đám nô lệ khoa
bảng thật giả vây quanh phục vụ!
Cho nên cũng cờ cũng trống về đủ mọi đường lối,
trong phạm vi bài này chỉ nói riêng về giáo dục
gần non một thế kỷ trôi qua với bản chất hiếu học
của người Việt nhưng chúng ta bị động hơn bao giờ
hết, đan cử như dưới thời bảo hộ với ảnh hưởng
học thuật Pháp, từ 1954 với Hiệp Định Geneve chia phân
đất nước, miền Bắc lệ thuộc hoàn toàn cách sống
cách nghĩ ‘đấu tranh giai cấp’ kiểu Nga Tàu và miền
Nam chuyển từ văn hóa Pháp sang văn minh Mỹ trong sự
biến tướng của thời chiến tranh từ chủ nghĩa thực
dụng đến chủ nghĩa tiêu thụ và nhanh chóng đến chủ
nghĩa sa đọa!
Tất cả những gì chúng ta đã đi theo, chạy theo chỉ là
‘nắm đuôi người’ lẽo đẽo theo sau, thực chất
chúng ta chưa xây được nội dung cho một nền đạo đức
học cùng khoa học một cách nền tảng để từ đó có
thể thích nghi cùng các dân tộc văn minh. Cho đến khi Học
giả Kim Định phổ biến triết Việt Nho một cách có hệ
thống, dân tộc này định thần trở lại: những bước
chân Giao Chỉ này từ đâu đến, đã có nền văn hóa
riêng qua chữ viết, có Nhà nước tiên khởi Văn Lang, có
trống đồng là biểu tượng lịch sử dân tộc và hướng
về tương lai qua câu chuyện bánh chưng, bánh giầy như
một ước nguyện của Tổ Tiên với con cháu.
Triết Lý An Vi với ý niệm ‘TRỜI TRÒN’ – nền đạo
đức truyền thống của dân tộc –THÀNH NHÂN, nay đồng
hành cùng nhân loại qua những giá trị đạo đức phổ
quát được ghi trong Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Và
‘ĐẤT VUÔNG’ – biểu tượng của THÀNH CÔNG với nền
khoa học đang tiến bộ vượt bực trong từng giây phút,
trong lúc chúng ta chỉ mãi đánh nhau, còn những nhà lãnh
đạo lo tham ô nhũng lạm, cướp bóc tài sản của nhân
dân, thậm chí cả việc bán nước từ lãnh thổ đến
lãnh hải!
Quả là công việc điều khiển các Quốc gia mà đi trên
con đường vương đạo thật là khó! Nhưng những cái
nhất thời dù kéo dài đến mấy chục năm thống trị áp
bức, giết người, giết dân cũng đến ngày cáo chung!
Con người thật Việt Nam hiện nay mà mỗi khi ai giao du
cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì chúng ta không có những
con người giáo dục nhưng ‘thích’ làm giáo dục để
‘chụp giựt’ miếng đỉnh chung! Không có ưu thế tinh
thần trong giáo dục sẽ không có sự lành mạnh phát
triển trong kinh tế! Ý tưởng này rất phổ biến trước
đây với quan niệm có thắng trong giáo dục mới thắng
trong kinh tế! Trong thế giới ngày nay không còn chuyện kẻ
thắng người thua mà cùng thắng hoặc cùng thua và sự
thường là cùng thua vì đánh nhau ‘không sưng đầu cũng
u trán’!
Cho nên xây dựng thực hiện một nền giáo dục nhân bản
biết tôn trọng nhân quyền phải từ những người có
giáo dục để làm giáo dục. Câu hỏi đặt lên lấy đâu
mà có những con người phải cực kỳ khôn ngoan và thông
minh? Tất cả đều từ trong dân qua những cuộc bầu cử
tự do công bằng, các công dân sẽ chọn ra những người
đại diện cho mình phục vụ lại Cộng đồng trong đó
có chính mình!
- Chế độ Tự Do phổ thông đầu phiếu qua sự chọn lựa
của người dân ưu việt là vậy!
Dân chủ Cộng sản, cũng như phần lớn các quốc gia trên
thế giới ngày nay vẫn còn là thứ giả hiệu, mỵ dân!
Hệ lụy về lâu dài gây nên không biết bao thảm hại
cho dân tộc và cá nhân nhà độc tài cũng như kể cả
đám cận thần, nhất là thành phần gọi là trí nô có
ăn học khoa bảng nhưng vì sợ hãi, quyền lợi cỏn con
mà quên mất vai trò sĩ phu theo truyền thống dân tộc!
Đảng CSVN luôn nêu chiêu bài ‘Phát triển giáo dục,
khoa học là quốc sách hàng đầu’, nhưng mãi mãi chỉ
làm cho nền văn hóa dân tộc đến lụi tàn vì một điều
quá rõ ràng ‘Không có những con người xứng đáng ở
hàng đầu để biết tiên phong và cả việc đầu hàng’,
chưa có Bộ Trưởng giáo dục, Giám đốc sở nào ở VN
từ chức cho dù xẩy ra những sự việc chết người đáng
xấu hổ như vụ Hiệu trưởng mua dâm học trò vị thành
niên…nào học giả, tệ nạn mua bán bằng giả, nữ giáo
viên phải đi tiếp khách…Không một Sở giáo dục thuộc
các tỉnh thành nào mà không làm điều xằng bậy, cứ
theo các thông tin của công báo nhà nước cũng gồm đủ
những dữ liệu không liệt kê hết từ Cà Mau đến Ải
Nam Quan!
-Bởi vì nền giáo dục của CS không phải đào tạo con
người thành ‘Cây tùng, cây bách’, nhưng biến con người
trở thành công cụ phục vụ cho bè nhóm đảng trị. Công
dân giáo dục như phương tiện tuyên truyền ca tụng các
lãnh tụ CS, còn nhân quyền, dân quyền trở thành những
danh từ rất xa lạ với học sinh, sinh viên Việt Nam, nếu
không muốn nói đó là những từ cấm kỵ, những từ
thuộc phạm trù ‘âm mưu lật đổ chính quyền, chống
đảng và đụng đến nó sẽ có ngày vào tù…’!
Điều mà sinh viên sợ hãi nhất khi phải đụng đến
khiến nó trở thành xa lạ với hai từ Nhân Quyền, đó
chính lại là nhu cầu thiết thực cho các công dân và gia
đình: sau 12 năm ở bậc Trung học và từ 4 đến 5 năm ở
bậc Đại học, sinh viên khi ra trường vẫn bơ vơ lạc
lỏng, không nghề nghiệp, hầu hết phải kiếm sống với
nghề tay trái vốn chỉ cần một khóa học nghề hay kỹ
thuật viên trung cấp!
- Theo tiểu sử các danh nhân thế giới thường phải sống
‘bằng nghề tay trái’, người đời sau ví von các bậc
danh tài sống ‘như con rắn tự cắn cái đuôi’! Mừng
cho các sinh viên Việt Nam có cuộc sống như các vị tài
danh’. Nhưng vì ở Việt Nam ra ngõ là gặp anh hùng, hiện
tại ra ngõ là gặp xe ôm và đầy dẫy người bán vé số,
nên đành thôi trót sinh ra ở đất nước này phải chịu
hành nghề tay trái không khác kẻ ăn xin với ‘nghề’
bán vé số vì theo công bố của Nhà nước đã xóa đói
giảm nghèo không còn có cảnh ăn xin, ăn mày!
Các em học sinh tiểu học ngày nay đến trường với
chiếc cặp quằn cả vai nhưng hỏi ra mấy phép tính cộng
trừ nhân chia cũng không thông! Hãy quăng ngay cái thứ học
lỗi thời từ chương gọi là hủ nho ngày nào của cách
đây nhiều thế kỷ! Giáo viên cứ theo lệnh nhồi nhét
những kiến thức vô bổ quá lạc hậu nhiều khi thật sự
chính Thầy Cô giáo cũng không biết dạy và học nó để
làm gì! Chỉ có một điều lịch sử dân tộc này sẽ
ghi lại muôn muôn đời, đó là vì sự tồn tại các Viện
Phật học cũng như các Tiểu Đại Chủng viện, những
nơi đào tạo nên những Vị Lãnh đạo tinh thần vốn
được tôn trọng một cách cao quý trong lòng dân tộc
này, nay cũng học cách đấu tranh giai cấp, học biết
cách giết người ‘không cùng giai cấp phải chết’.
Thứ triết học Mác-Lê-Mao như một môn bắt buộc trong
việc đào tạo các tu sĩ tôn giáo, hệ lụy sự nói láo
với các tu sĩ như chuyện bình thường vì có khi biến có
khi thường của cái ‘matériellement’ nhiều khi phải lấn
lướt cái ‘moralement’ nhưng chỉ là một lý luận đầy
ngụy biện!
Sự thế tục hóa nhằm tiêu diệt tôn giáo như quan niệm
của Mác ‘Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân’,
trên mảnh đất màu mỡ cho chủ nghĩa Mác khi tầng lớp
lãnh đạo các tôn giáo khiếp nhược trong sợ hãi trước
cái chết, hãy để mặc dân oan ‘kẻ chết chôn người
chết’, hay ‘Nước ta không thuộc về thế gian này’!
Đó là sự thật trên đất nước này ngày nay!(4)
Vậy đâu là chân tính của nền học thuật nước nhà
hiện nay, Việt Nam đang có quá nhiều Đại học, Cao đẳng
nhưng học sinh, sinh viên viên rất xa lạ với từ Công
Nghệ - Trường Công nghệ để đào tạo nên những tay
nghề chuyên nghiệp vào thời công nghệ thông tin! Một sự
xa lạ như sự thiết yếu về Nhân Quyền nhưng từ này
đồng nghĩa với diễn biến hòa bình, chống phá cách
mạng ?!
Đại học Việt Nam ngày nay đang ngỗn ngang những vấn đề
‘học đại’, xây dựng một nền học thuật cho nước
nhà chính là từ nền tảng các Đại học, không nên nghĩ
quá đơn giản khi một nhà máy đường thất bại sẽ
được biến thành Trường Đại học vì vị trí cơ sở
vật chất, kho bãi thênh thang của nó. Đại học trước
hết phải xây dựng trên nền tảng một triết lý sống
nhân văn cho con người, tiếp theo đó là hướng tới
chuẩn mực quốc tế: Giáo dục trên những giá trị nhân
loại cùng tôn trọng gọi là tuân thủ những giá trị
phổ quát!
- Hãy cùng nhau biết khởi đầu, cách mạng ở Việt Nam
là chính mỗi cá nhân biết khởi đầu làm lại chính
mình để cùng nhau biến đổi xã hội – refaire l’ homme
pour refaire la société. Làm lại bản thân để mỗi người
xứng đáng là Nhân Vị Tự Do. Nếu không lịch sử chỉ
là một sự lập lại bạo chúa đến sau nhiều khi hung
tàn hơn bạo chúa trước và chúng ta lại phải lặn lội
hành trình vì nhân quyền!
Công an, quân đội, chính gia đình các bạn sẽ bị chia
xa, bị mang đi trước hết đến những vùng tận biên
cương xa xôi, một khi Hán gian chiếm trọn giang sơn lãnh
thổ này. Đó là sự thật, bài học lịch sử đã diễn
ra tại Tân Cương, Tây Tạng…
- Đừng khiếp sợ và hãy đứng lên! Chính sự vượt qua
sợ hãi đã tạo nên bản lĩnh dân tộc Việt Nam!
Nguyễn Quang Hồng Nhân
(1) Lời của Gistave Flaubert, Ciceron.
(2) Truyện Kiều. Phần Năm. Tác giả Nguyễn Du.
(3) Thơ Tố Hữu khóc Staline.
(4) Lời Kinh Thánh.