Điều
thành công nhất của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là
chuyện gia đình, con cái đều thành đạt, không hư thân
mất nết như con cái của các lãnh tụ cộng sản khác.
Ông cũng không có con du học Trung quốc, một hình thức
như làm con tin của các vua chúa dưới thời Đông Chu Liệt
Quốc. Bà Kiệm, vợ ông, gương mẫu trong vai trò người
phụ nữ với chồng con, không tai tiếng như bà Cầm, phu
nhân Ông Võ Văn Kiệt với tiếng tăm bà “dix pour cent”,
bà mười phần trăm!
Trong
sự nghiệp của một người có đến chín mưới chín sự
thất bại nhưng cái chính yếu đạt kết quả, thế là
thành công rồi. Nếu chọn con đường gia đình, xin chúc
mừng Ông!
Nhiều
sự lớn tiếng đổ tội cho Ông, nhưng thực tế chưa có
vị thủ tướng nào khi ra đi mà vẫn còn để lại niềm
hy vọng cho nhiều người, có người cả trong và ngoài
nước còn mong ước ông thành lập đảng đối lập, chắc
chắn sẽ thành công, vì có lẽ trong đám bất nhân, ông
cũng làm điều ác nhưng là thứ ác hạn chế!
Dưới
con mắt người dân, Ông muốn canh tân đất nước. Người
dân thích thay đổi, không còn mấy ai thích cộng sản trừ
bọn bán nước cho Tàu, khuynh hướng thân Phương Tây như
chiếc phao cứu hộ cho dân tộc, trong đó có Ông.
Việc
ông Kiệt lấy cháu Tố Hữu, hàng hóa của cải phía Nam
tuôn ra Bắc, họ Võ mang ra làm của hồi môn cho dân Hà
thành vô số kể khi thân chinh ra làm Tể tướng ở Bắc
Hà, hầu lấy lòng sĩ phu VC Bắc Hà hay còn gọi là tầng
lớp tiến sĩ lớp Một. Và Nguyễn Tấn Dũng gả con lấy
chồng, công dân Mỹ là một kế sâu, tất nhiên khách
quan suy xét vào thời điểm đó, chuyên chính vô sản rất
nghiêm ngặt, nên việc này không thể không thông qua ý
kiến của Võ Văn Kiệt. Nhưng “mưu sự tại nhân, thành
sự do thiên”. Ở đây chính bọn vô sản lưu manh đã bè
với nhau cùng kéo ông xuống khi con rắn độc phun nọc
làm mê mờ đám quần thần nhận tiền của Dũng nhưng đi
đêm với Trọng.
Kế
sâu vì nhân ngày 30 tháng 4 đen, ông đã đọc một bài
diễn văn thật trịnh trọng chửi đế quốc Mỹ xâm lược
và cảm ơn Nga Tàu, hầu chuẩn bị con đường tương lai
tiếp tục đu dây mà vốn những người cộng sản Hà Nội
xem là quốc sách. Vào thời điểm đó với lời tuyên bố
này khiến ai cũng bất ngờ về sự lạc điệu của nó
trước tình hình thế giới, trong đó Nga Trung đang trên
đà xuống vực thẳm.
Đây
quả là điều vô cùng ô danh đối với Thủ tướng Dũng,
một cuộc chạy đua về sự thuần phục, quyết làm
tay sai đắc lực cho Tàu cộng, để may ra được họ Tập
chấp nhận chọn làm bí thư “chi bộ” cộng sản
Việt Nam.
Bộ
chính trị Việt cộng nhiều phe chống nhau nhưng tất cả
đều gặp một điểm chung, đó là phải chạy theo Tàu
cộng mới tồn tại. Phùng quang Thanh, bộ trưởng
quốc phòng Việt cộng, hoảng hốt, mất tinh thần khi
thấy dân chúng từ trẻ đến già đều ghét Tàu, hắn
than thở : “Nếu
dân chúng ghét Tàu là một đại hoạ…” Lời
than của hắn là tâm trạng chung, nỗi lo lắng chung, nỗi
sợ hãi chung, của đảng viên Cộng sản Việt Nam.
Chứng
vung vít của Nguyễn Tấn Dũng, lâu lâu tuyên bố có vẻ
như muốn ngả về phương Tây, về Mỹ, đó là bản chất
biến hóa lưu manh vặt của Hồ chí Minh truyền lại, để
lừa phỉnh dân chúng, làm cho dân chúng bớt phẫn
uất. Tất nhiên, khi Dũng tuyên bố như vậy sau khi
quan thầy Hoa Nam Hải cho phép.
Con
người cộng sản thật sự thể hiện trên bình diện
thực hành như Mác nói, sự lên tiếng của ông mà không
lãnh tụ việt cộng nào dám công khai trước quốc tế và
nhân dân về mối quan hệ hữu nghị viển vông với Trung
Quốc, khiến ông nổi bật hẳn trong giới lãnh đạo Hà
Nội.
Như
vậy, con đường thân Phương Tây của ông vẫn chưa bỏ
ngỏ, theo tổ chức thăm dò của Mỹ là
PEW lại công bố cho biết có tới 80% dân chúng VN muốn
chánh phủ đi với Mỹ để đất nước bớt lệ thuộc
kinh tế chánh trị của TQ.
Người
ta chỉ tiếc cho một người có quyền lực hơn cả Lê
Duẩn trước đây đã không có cái búa nhỏ thật chắc
tay đập nhẹ trên đầu con rắn độc vì các chuyên viên
của ông quá giỏi nhưng quên rằng đối thủ của ông là
Phú Trọng có con mắt rắn.
Nguyễn
Tấn Dũng phải chết khi con rắn độc phun nọc, điểm
cốt yếu quan trọng nhất để hạ bệ.Nguyễn Tấn Dũng
là tuyên truyền nếu khi lên được tổng bí thư, Dũng sẽ
giải tán đảng cộng sản, và trở thành một tổng thống
của nước Việt Nam dân chủ theo Mỹ. Trọng Lú tung tin
đó ra, để hù dọa cán bộ đảng, bắt buộc tự
mỗi cán bộ mỗi đảng viên phải tự chọn lựa,
phải gạt bỏ Dũng để bảo vệ tánh mạng, gia đình, tài
sản, địa vị của từng đảng viên, từng cán bộ các
cấp. Muốn vậy phải duy trì độc đảng cộng sản để
cai trị độc quyền, chống bọn phản đảng, bọn
đòi hỏi dân chủ nhân quyền, đa nguyên đa đảng,
bọn theo Mỹ và Tây phương.
Nay
hầu hết các đồng chí “no cơm ấm cật”, có cuộc
sống sung túc, liệu tính mạng của các đồng chí và
gia đình các đồng chí có bảo vệ được không khi đảng
bị giải tán?. Đảng
còn chúng ta còn. Đảng mất chúng ta chết.
Nhận
tiền của Dũng nhưng chống Dũng đó là một chiêu cực
kỳ độc ác, một chiêu mà Nguyễn Ái Quốc rất tự hào
là nhận tiền của mật thám Pháp chống thực dân Pháp.
Và nhận tiện của thực dân Pháp để bắt những nhà
yêu nước chống thực dân Pháp, hậu sinh khả úy của Hồ
đã thực hành với Dũng.
Ngoài
ra Trọng cho lập một số trang web giả như bí mật,
tung tin chánh quyền của Dũng tham nhũng đứng hạng số 1
ở Á châu, đứng hạng 7 thế giới.
Con
cái Dũng mua nhiều nhà ở ngoại quốc, con rể mua đội
bóng, lập sân đá bóng trên vài trăm triệu đô la Mỹ ở
Cali. Con rể Dũng sẽ lập 100 nhà hàng Mac Donalds ở
Việt Nam, Con gái Dũng làm tổng giám đốc ba công ty tại
Việt Nam.
Một
loại nọc độc khác, Trọng tung tin cho rằng Dũng là tên
phản bội Tàu cộng để làm tay sai cho tư bản Mỹ. Trọng
phổ biến tin tức con gái Dũng có quốc tịch Mỹ, Dũng
làm sui gia với người Mỹ gốc Việt, và nhiều nhà
cửa nhiều cơ sở làm ăn ở Mỹ. Con cái đều du học ở
Mỹ. Và nếu Dũng chống Tàu thì chắc chắn đảng cộng
sản Việt nam không thể tồn tại được, và như thế
là đảng viên, cán bộ đảng, đi vào đường tự
sát.
Xuất
thân là đồ đệ của Võ văn Kiệt, mà Sáu Dân là
đệ tử ruột của tên trùm đại lưu manh, đại xảo
quyệt Hồ chí Minh, nên ở trong nước Dũng nói theo ý dân
không thích Trung quốc, chỉ thích Mỹ và các nước Âu
châu. Nhưng thực tế, Dũng không nương tay trừng trị
những người yêu nước, những người tranh đấu cho
nhân quyền, tranh đấu cho sự toàn vẹn lãnh thổ v..
v.. Song khi ra nước ngoài Dũng tuyên bố như một lãnh tụ
có đầu óc cởi mở về dân chủ, về nhân quyền,
có vẻ thân Âu Mỹ. Cái lưu manh của Dũng, của
Võ văn Kiệt cũng như của Hồ chí Minh không gạt được
những người dân thực tâm yêu nước.
Xin
gọi ban tham mưu của Dũng là các chuyên viên mà không gọi
là cố vấn, bởi vì tả phù hữu bật của ông rất giỏi
về chuyên môn trong lĩnh vực của họ, giỏi bá đạo như
tướng Nguyễn Văn Hưởng, tướng Võ Viết Thanh vẫn chỉ
là bản chất của anh tùy viên của Lê Đức Thọ, họ là
những người có cái nhìn cục bộ chưa đạt đến cái
nhìn toàn diện, nhất là đức bao dung đưa đến một
triết lý sống nhân văn.
Các
đảng viên đều nói với nhau “ông Dũng có hàng trăm
cái đầu…” Nay xin hỏi, cái đầu thật sự của ông ở
đâu?
Nét
đặc biệt của Nguyễn Tấn Dũng là bắt người, từ
việc bắt người vượt biển đã đưa ông lên như người
có công lớn với cách mạng, đó là ông đã mang lại
nguồn vàng bạc rất lớn cho đảng cộng sản, khiến ông
trở thành người biết làm kinh tế giỏi dưới chế độ
cộng sản, đến chức thống đốc ngân hàng nhà nước
Việt Nam, trưởng ban kinh tài của đảng. Ông thành công
và thành công vô cùng trong các chiến dịch truy nã các
phong trào nổi dậy và chống đối của đồng bào dân
tộc tại Tây Nguyên và giáo dân Thái Hà, Hà Nội. Ông
thắng lớn vì biết “win to win”, cùng thắng với những
ai cộng tác với ông và chơi rất sòng phẳng kiểu người
dân Nam bộ “Fair Play”. Và đã hốt được thật nhiều,
vô số của cải, nhưng với những bàn tay nhúng chàm,
lòng tham không đáy, ai cũng thỏa lòng vì được chia
miếng đỉnh chung.
Người
giỏi cầm quân không cần phải đánh, người giỏi giết
chỉ cần đè dao trên cổ khiến đối phương đã chết
ngất, đó là việc trị nước của Nguyễn Tấn Dũng.
-
Người thân tín của Nguyễn Tấn Dũng đã mang một cục
vàng và một cục gạch đến nhà Nguyễn Văn Chi, lúc đó
là trưởng ban tổ chức trung ương đảng, tất nhiên Chi
đã chọn cục vàng để sống sung túc và làm theo ý Dũng,
nếu chọn cục gạch sẽ bị ném đá đến chết.
-
Ngày 12 tháng 9, văn phòng chính phủ Việt Nam đã có “công văn hỏa tốc số 7169/VPCP-NC thông báo ý kiến của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng chỉ đạo các cơ quan chức năng điều tra, xử lý nghiêm việc đăng tải nội dung chống đảng và nhà nước”. Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, người ra lệnh ‘xử’ các trang mạng ‘chống đảng và nhà nước’
-
Không bao lâu sau khi nhậm chức thủ tướng, ông đã ban hành Nghị định 11 và 12/2008 cấm công nhân không được đình công.
-
Quyết định số 97/2009/QÐ-TTg “cấm phản biện” đã
bị những nhà trí thức hàng đầu trong Viện Nghiên Cứu
Phát Triển IDS chỉ trích là “Không phù hợp với thực
tế khách quan của đời sống”, “Phản khoa học, phản
tiến bộ, phản dân chủ”. Ðồng thời tuyên bố tự
giải thể viện để phản đối.
-
Nghị định số 136/2006/NÐ-CP cấm khiếu nại tập thể,
một nghị định trái Hiến pháp và pháp luật.
-
Nghị định 02/2011/NÐ-CP về kiểm soát báo chí và lĩnh
vực xuất bản, nhằm tăng thêm quyền hạn kiểm duyệt
của chính phủ đối với người làm báo trong nước,
v.v. Có nghĩa là, ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã
bịt miệng từ công nhân, nông dân, trí thức, các nhà
khoa học cho tới báo chí!
-
Và thêm nữa, với văn bản số 7169/VPCP-NC, ông Nguyễn
Tấn Dũng lại tìm cách bịt miệng mọi thông tin ngoài
luồng và bịt mắt cả người dân khi cấm đọc những
thông tin này.
Dưới
thời ông Dũng, quyền tự do ngôn luận, báo chí, tự do
tôn giáo càng bị siết chặt. Hàng trăm người bất đồng
chính kiến, nhà hoạt động tôn giáo, blogger... bị sách
nhiễu, bị tống vào tù với những bản án nặng nề,
phi lý nhất.
Dưới
thời ông Dũng, chế độ công an trị càng trở nên sắt
máu. Công an, vốn là con cưng của chế độ, ngày càng
hung hãn lộng hành, với hàng chục vụ bạo hành người
dân tới chết khi chỉ mới trong giai đoạn đưa về đồn
để điều tra, xét hỏi.
So
với các đời thủ tướng trước, ông Nguyễn Tấn Dũng
là người có nhiều quyền lực nhất, đặc biệt là
trong lĩnh vực kinh tế với sự thành lập của hàng loạt
tập đoàn kinh tế quốc doanh là sân sau của thủ tướng.
Ông Dũng cũng nổi bật bởi thành tích tham nhũng và thất
bại trong khả năng điều hành quản lý kinh tế dẫn đến
một quốc gia phát triển, ông thành công trong việc rộng
cửa cho các nhà đầu tư nước ngoài nhưng nó đã tác
dụng tiêu cực lại với nền kinh tế nội địa, dưới
thời ông nền công nghiệp nước nhà chưa chế được
con vít ốc! Thật thảm hại!
Nền
kinh tế Việt Nam cực kỳ bất ổn, lạm phát phi mã, đồng
tiền liên tục bị mất giá, đời sống người dân vô
cùng khó khăn, nợ nước ngoài tăng nhanh. Nếu xét trên
quan điểm kinh tế thị trường, nhưng với cộng sản chỉ
có chủ trương chứ không cần chính sách, nên hàng loạt
vụ làm ăn thua lỗ, vỡ nợ, phá sản của các tập đoàn
kinh tế quốc doanh mà điển hình là vụ Vinashin, Vinalines
đã “thổi” bay hàng chục nghìn tỷ đồng Việt Nam,
tương đương hàng tỷ đô la Mỹ, ngân hàng thì đang
khủng hoảng vì nợ xấu... Tất cả đều sẽ qua đi vì
cứu cánh biện minh cho phương tiện, không ai biết quỹ
đen của đảng, mỗi chữ ký của các bí thư buộc ngân
hàng phải xuất chi. Một nền tài chánh không bao giờ
minh bạch công khai, đó là bản chất của các chế độ
độc tài, nhất là với cộng sản.
Quyết
định ‘dân sự hóa nghĩa trang Biên Hòa’ rồi không
thấy gì nữa, tuyên bố ‘dẹp’ doanh nghiệp công an,
quân đội sau cũng thấy im, Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
được về hành đạo, lập đàn giải oan chung cho tất cả
những người đã khuất vì chiến tranh, không kể chính
kiến nhưng rồi lại xảy ra vụ Tu viện Bát Nhã đến
kinh hoàng... Mỗi lần các lãnh tụ cộng sản đi gặp Đức
Giáo Hoàng khiến giáo dân đều quan ngại, rồi ra sẽ xảy
ra những vụ đàn áp tôn giáo nào tiếp theo đây.
Với
tư cách Thủ Tướng, nhân vật lãnh đạo cao nhất của
nhà nước cộng sản nhưng chưa bao giờ chính thức lên
tiếng trước Quốc Hội về vụ Trung Quốc đánh chiếm
Hoàng Sa. Một mẫu số chung của tập đoàn lãnh đạo Hà
Nội, đó là chẳng hề có bất cứ hành động mạnh mẽ
nào khi Trung Quốc ngày càng lộng hành, lấn lướt Việt
Nam trên biển Ðông.
Dư
luận cũng chưa quên việc ông Nguyễn Tấn Dũng, cùng với
ông Nông Ðức Mạnh trước đó, ra sức ủng hộ dự án
khai thác bauxite ở Tây Nguyên ký kết với Trung Quốc, bất
chấp sự phản đối của đông đảo các tầng lớp nhân
dân.
Việt
Nam dưới thời ông Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng
và Trương Tấn Sang tiếp tục lún sâu vào trong quỹ đạo
của Trung Quốc, từ chính trị, ngoại giao, cho đến kinh
tế, họ đã chọn lựa thà mất nước còn hơn mất đảng!
Trong
một chuyến viếng thăm tỉnh Kiên Giang vào hai ngày 6 và
7 tháng 4 năm 2006, ông Seth Winnick, tổng lãnh sự Hoa Kỳ
tại Sài Gòn, đã tìm hiểu qua giới chức địa phương
về thân thế một nhân vật từng có thời niên thiếu ở
vùng này, đó là ông Nguyễn Tấn Dũng, khi đó là phó thủ
tướng Việt Nam.
Những
dữ kiện thu thập trong chuyến đi được ông Seth Winnick
tường trình trong công
điện ngày 13 tháng 4 năm 2006,
gửi về cho Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ở Hoa Thịnh Ðốn, vẽ
nên chân dung ông Dũng như một người con yêu của Kiên
Giang, và giải thích lý do tại sao sự nghiệp chính trị
của ông Dũng chỉ trong một thời gian ngắn đã lên như
diều gặp gió vì
được sự hậu thuẫn của cả Lê Ðức Anh, cựu chủ
tịch nước, thuộc thành phần bảo thủ, và Võ Văn Kiệt,
cựu thủ tướng và là nhân vật có khuynh hướng cải
tổ.
Vẫn
theo lời chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Kiên Giang, ông
Dũng từng là y tá cứu thương cho MTGPMN, và trong thời kỳ
chiến tranh, được lên chức đội trưởng đội phẫu
thuật Kiên Giang. Ðịa bàn hoạt động của ông Dũng lúc
đó là rừng U Minh, nơi một thời là thành trì vững chắc
của MTGPMN.
Từ
một du kích quân khi mới được khoảng mười hai, mười
ba tuổi, và gia nhập đảng Cộng Sản vào năm 1961. Từ
một anh y tá giải phẫu, rất may không là bác sĩ để có
các nhãn mác chính trị gia bác sĩ, thủ tướng bác sĩ…,
dưới chế độ cộng sản, hộ lý cũng có thể lên bác
sĩ qua con đường vào đảng, rồi học bổ túc, ông Dũng
không qua trường lớp đào tạo chính quy ngoài những thứ
Mác Lê nhân loại đã vứt vào sọt rác. Không có sự tự
hủy nào bằng chính sự hủy từ bên trong, Kant gọi là
cái tự thân, và Phật dạy qua kinh Vô Úy Uẩn về mầm
mống hủy hoại từ chính mình.
Môi
trường cùng những yếu tố bẩm sinh di truyền đã tạo
nên một dị tướng Nguyễn Tấn Dũng, ông có một trăm
cái đầu, người ta nói ông là con rơi của Nguyễn Chí
Thanh, nhưng càng về già khuôn mặt ông càng giống Lê Đức
Anh, người đã cùng Võ Văn Kiệt luôn che chở bảo vệ
ông.
Một
biến tướng của lịch sử đã để lại hậu quả không
lường, đó là người đứng đầu nhà nước là một đại
tướng công an, chủ tịch nước Trần Đại Quang, một
thuộc hạ của ông. Nhân vật này có điểm giống với
Hoàng Đức Nhã ngày trước dưới chế độ miền Nam,
chuyện gì của các tướng lãnh, chính khách…y đều biết
rõ tất tần tật, nhất là chuyện tẩu tán tài sản,
tham ô nhũng lạm, ăn chơi trụy lạc…theo lời đồn. Nó
như giềng mối để y cầm cương nắm quyền. Chỉ khác
nhau bản chất Trần Đại Quang biết người và dám giết
người, còn Nhã chỉ biết mà chưa có gan giết người.
Gia
tài của Nguyễn Tấn Dũng để lại, đó là một giỏ rắn
Trung Hoa, một xã hội hỗn mang từ thượng tầng kiến
trúc đến hạ tầng cơ cấu, những con rắn Hán gian, Việt
gian ra vào hang trên khắp cả nước. Những con rắn đã
cắn lại chính ông!
Lịch
sử kể từ thời Khổng Tử, người ta ghi nhận qua dân
gian rằng những trẻ con đẻ hoang thường làm nên những
điều kỳ diệu trong lịch sử. Hãy để lại nơi đây
niềm hy vọng khi Nguyễn Tấn Dũng ra đi, với một trăm
cái đầu của giọt máu rơi với hy vọng còn sót lại,
ông và hậu duệ của ông sẽ còn làm điều gì đó hữu
ích ý nghĩa hơn là chỉ giữ sức khỏe, làm người tử
tế vì trong xã hội loạn kỷ cương dù người chân chất
có ráng sống tử tế cũng khó lắm thay.
Nguyễn
Quang