CHÚNG TA PHẢI NHẬP CUỘC

NÓI VỚI ĐỒNG BÀO HẢI NGOẠI

L.S. NGUYỄN HỮU THỐNG

Ngày nay vấn đề sinh tử của đồng bào trong nước là làm sao giải thể được chế độ Cộng Sản và xây dựng được chế độ Dân Chủ.
Ai cũng đồng ý rằng muốn đưa Cách Mạng Dân Chủ đến thành công, phải có sự yểm trợ tích cực của đồng bào ngoài nước.
Do đó tại hải ngoại, đường hướng vận động dân chủ là:
Mỗi người Việt về thăm quê hương là một cán bộ truyền thông.
             Mỗi người Việt hải ngoại là một chiến sĩ dân chủ.


ĐẠI HẠNH CỦA DÂN TỘC.
Trong lịch sử đấu tranh giải phóng dân tộc chống đế quốc và chuyên chế, chưa thấy một quốc gia nào lại có cơ may như Việt Nam ngày nay. Đó là sự hậu thuẫn của khối đông đảo người Việt hải ngoại, hai triệu người như một, đồng lòng hướng về quê hương, mong cho dân tộc và đất nước tiến lên.
Trong cuộc quốc phá gia vong, họ đã vượt tuyến để phân tán ra khắp năm châu. Trong cái rủi lại có cái may. Họ may mắn được sinh sống và hoạt động trong các quốc gia dân chủ văn minh xây dựng bởi truyền thống yêu chuộng tự do, tôn trọng bình đẳng và phát huy bác ái. Trong môi trường mới, người Việt hải ngoại có dịp nhìn xa trông rộng. Họ dễ dàng hội nhập vào trào lưu hiện đại hóa, dân chủ hóa và toàn cầu hóa. Từ sinh tồn đến phát triển, họ đã thành công về nhiều mặt, và đã tạo được sức mạnh đáng kể.
Chưa nói về sức mạnh tài chánh, đủ khả năng tiếp viện mỗi năm dăm ba tỷ mỹ kim cho quốc nội;
Chưa nói về sức mạnh phát triển với hàng trăm ngàn chuyên viên kỹ thuật gia thượng thặng đủ mọi ngành, mọi nghề;
Chỉ nói về mặt nhân tâm, với hàng triệu tấm lòng, ngày đêm hướng về quê hương yêu dấu, mong cho đồng bào được hạnh phúc, cho dân tộc được tự do, cho quốc gia được văn hiến, thì đó cũng đã là một sức mạnh tinh thần vô giá.
Một khi được vận dụng, sức mạnh này sẽ tạo thành động lực thúc đẩy cuộc vận động lịch sử của người Việt trong nước đứng lên đòi lại quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.

PHÂN HÓA VÀ ĐA NGUYÊN.
Ngày nay nhiều người phàn nàn rằng người Việt hải ngoại thường có khuynh hướng phân hóa, chia rẽ và chống phá lẫn nhau. Đó là cách nhìn trên mặt nổi.
Dầu sao mọi người đồng ý rằng, muốn yểm trợ hữu hiệu người Việt trong nước, phải có sự đoàn kết của người Việt hải ngoại.
Kinh nghiệm cho biết đoàn kết không đạt được đơn thuần bằng khẩu hiệu. Nó chỉ được thể hiện khi mọi người, chung lưng đấu cật, cùng bắt tay làm một việc gì, hay chống một điều gì. Nghĩa là đoàn kết chỉ đến với hành động.
Hành động đòi hỏi 3 yếu tố: mục tiêu công tác, đồng thuận và chính nghĩa.
Từ trên nửa thế kỷ nay, dân tộc ta chịu làm nạn nhân của một chế độ độc tài, độc tôn: độc quyền tư tưởng, độc quyền chính trị, độc quyền kinh tế. Trong chế độ độc tài toàn trị, mọi ý nghĩ, lời nói, bài viết hay hành vi của người dân, trái với chủ trương đường lối của nhà nước, đều có thể gây tai họa vô lường cho bản thân và gia đình.
Sau khi thoát vòng kiểm tỏa, được thở hít không khí phóng khoáng của bầu trời tự do, mọi dồn nén, uẩn ức được bộc phát và giải tỏa. Con chim sổ lồng, con thú thoát lưới còn muốn tung tăng bay nhảy. Huống chi con người.
Tự do trở thành nhu cầu: tự do ăn nói, tự do phê phán, tự do hội họp, tự do hành động. Trong chế độ dân chủ pháp trị, mọi ý kiến, dầu vô lý đến đâu, cũng được phép nói; mọi quan điểm, dầu lạc điệu đến đâu, cũng được phát biểu; mọi lập trường, dầu quá khích đến mấy, cũng được trình bầy; mọi tập hợp, dầu thiểu số đến đâu, cũng được khuyến khích; mọi hành vi, dầu cực đoan đến mấy, cũng được phép làm. Miễn là không vi phạm sự hành sử quyền tự do của người khác, và không đe dọa an lạc chung của xã hội.
Trong điều kiện đó, tự do, tự phát là phản ứng tự nhiên và biện chứng.
Một cây tre bị giữ quá lâu ở phía cực tả. Khi bỏ ra, do phản ứng nghịch, nó sẽ bật sang phía cực hữu.
Quả lắc đồng hồ cũng vậy. Nó phải đi hết chu kỳ, tới điểm cực trái, nó sẽ đi ngược về phía cực phải, trước khi đạt được vị thế quân bình.
Do đó kế tiếp nhất nguyên tập quyền là đa nguyên phân hóa. Và tại hải ngoại, chúng ta đang chứng kiến cảnh trăm hoa đua nở, phân hóa rồi đại phân hóa, đa nguyên rồi đại đa nguyên.
Bất đồng sinh ra mâu thuẫn, chống đối và chống phá. Đó là một hiện tượng bình thường, không tránh được, và cũng không đáng ngại. Điều đáng ngại trong cuộc vận động dân chủ là thái độ thờ ơ, bi quan, chán nản, tiêu cực hay trung lập. Đó là những trở ngại của hành động. Có bất đồng mới có tranh luận. Có tranh luận mới tìm ánh sáng, sự thật, lẽ phải và con đường phải đi.
Chúng ta hãy học hỏi sự minh triết của tiền nhân: Hòa Nhi Bất Đồng hay Bất Đồng Nhưng Hòatrong tinh thần bao dung: bao dung tôn giáo, bao dung tư tưởng và bao dung chính kiến. Đây là một lý tưởng truyền thống của dân tộc Việt Nam.
Bất đồng về nhận định, về phương pháp, về đường lối; nhưng hòa hợp về chính nghĩa và mục tiêu. Với thời gian và thử thách, cái hay cái đúng sẽ phát hiện. Từ đó mới có đồng thuận và phối hợp hành động.
Thêm một yếu tố đặc thù của người Việt: Từng là nạn nhân trực tiếp của những thủ đoạn giả nhân giả nghĩa, ngụy trang và dối trá, họ không dám tin vào những lời tuyên bố và những lời hứa hẹn. Trước kia, hoài nghi là để thủ thế và tự vệ. Nay nó trở thành một tâm trạng phổ biến. Và con người chỉ thấy an toàn khi tiếp xúc với những người gần gũi, cùng cảnh ngộ. Chất xi măng gắn bó là tình thông cảm, tương thân tương trợ của những người đồng hội, đồng thuyền, đồng hương, đồng tộc, đồng trường, hay đồng nghiệp. Từ đó có vô số hội đoàn trong xã hội dân sự. Đây là một hình thức lạm phát của xã hội đa nguyên.

CHÚNG TA PHẢI NHẬP CUỘC.
Điều đáng quan tâm là: Dị ứng với những thủ đoạn chính trị bất chánh trong một chế độ chính trị phi nhân, một số người Việt hải ngoại khẳng định khước từ tham gia mọi hoạt động chính trị.
Đây là một ngộ nhận căn bản. Vì chúng ta không tỵ nạn vì lý do kinh tế, vì sinh kế hay vì chén cơm manh áo. Bản thân chúng ta là những người tỵ nạn chính trị. Mà tỵ nạn chính trị là hành động chính trị.
Đối với chúng ta, tỵ nạn chính trị là phủ định chế độ Cộng Sản. Phủ định Cộng Sản vì chế độ này phản nhân tính, phản dân tộc và phản nhân loại. Phủ định Cộng Sản là một hành vi chính trị hay một thái độ chính trị. Do đó muốn trung thành với chính mình, người tỵ nạn Cộng Sản phải làm bất cứ điều gì họ có thể làm được, đặc biệt là phải hoạt động chính trị để giải thể chế độ Cộng Sản. Giải thể Cộng Sản cho bản thân và cho con cháu, cũng như cho hơn 70 triệu đồng bào chúng ta.
Ngày nay giải thể Cộng Sản là vấn đề sinh tử của đồng bào trong nước.
Đối với chúng ta ở hải ngoại, giải thể Cộng Sản là một nghĩa vụ tinh thần. Nó còn là một sứ mạng lịch sử để cứu lấy quê hương.
Nếu chúng ta ý thức được điều này, chúng ta sẽ vững tin vào tương lai của dân tộc. Vì, với sự yểm trợ tích cực của hơn hai triệu người Việt hải ngoại, cuộc Cách Mạng Dân Chủ tại Việt Nam nhất định sẽ thành công.

L.S. Nguyễn Hữu Thống