Hồi ký
nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Nguyễn Văn Đông
Nhạc sĩ, Đại tá Nguyễn Văn Đông
vừa qua đời ngày 26/2/2018 tại Sài Gòn. Để tưởng niệm ông, chúng tôi
đăng lại những đoạn hồi ký của ông ghi trên trang Người Việt Tây Bắc vào năm 2016. (Sáng Tạo)
Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông (1932-2018)
Vào năm 1956, đơn vị tôi đóng quân ở
Chiến khu Đồng Tháp Mười, được xem là mặt trận tiền tiêu nóng bỏng vào
thời bấy giờ. Khi ấy, tôi mang cấp bực Trung úy, mới 24 tuổi đời, còn
bạch diện thư sinh. Tuy hồn vẫn còn xanh nhưng tâm tình đã nung trong
lửa chín ở quân trường. Chính tại Đồng Tháp Mười, vùng đất địa linh nhân
kiệt, đã gợi hứng cho tôi sáng tác những bản hùng ca như Súng Đàn, Vui Ra Đi, một thuở được hát vang trong Chiến dịch Thoại Ngọc Hầu. Rồi tiếp sau đó là các bản nhạc Phiên Gác Đêm Xuân, Chiều Mưa Biên Giới, Sắc Hoa Màu Nhớ được
ra đời cũng tại vùng đất thiêng này. Khi đi vào vùng hỏa tuyến, là
chàng trai trẻ độc thân, với một mối tình nho nhỏ thời học sinh mang
theo trong ba-lô, tôi bước nhẹ tênh vào cuộc chiến đầu đời.
Ngày đó Đồng Tháp Mười còn là đồng không mông quạnh, lau sậy ngút ngàn, dân cư thưa thớt, sống co cụm trên những gò đất cao giữa vùng đồng lầy nước nổi quanh năm. Người ở hậu phương lúc bấy giờ nhìn về Đồng Tháp Mười như là vùng đất bí hiểm với những huyền thoại Lúa Ma nuôi quân đánh giặc, về Tổng Đốc Binh Kiều, Thiên Hộ Vương thời chống Pháp qua những trận đánh lẫy lừng ở Gãy Cờ Đen, Gò Tháp mà chiến tích được tạc vào bia đá ở Tháp Mười Tầng còn lưu lại đến ngày nay.
Ngày đó Đồng Tháp Mười còn là đồng không mông quạnh, lau sậy ngút ngàn, dân cư thưa thớt, sống co cụm trên những gò đất cao giữa vùng đồng lầy nước nổi quanh năm. Người ở hậu phương lúc bấy giờ nhìn về Đồng Tháp Mười như là vùng đất bí hiểm với những huyền thoại Lúa Ma nuôi quân đánh giặc, về Tổng Đốc Binh Kiều, Thiên Hộ Vương thời chống Pháp qua những trận đánh lẫy lừng ở Gãy Cờ Đen, Gò Tháp mà chiến tích được tạc vào bia đá ở Tháp Mười Tầng còn lưu lại đến ngày nay.
Mùa xuân năm đó, đơn vị tôi đóng trên
Gò Bắc Chiêng, có tên là Mộc Hoá, nằm sát biên giới Việt Nam-Campuchia,
sau này là Tỉnh lỵ Kiến Tường. Đơn vị của tôi đã có những cuộc giao
tranh đẫm máu vào những ngày giáp tết trên những địa danh Ấp Bắc, Kinh
12 và tuyến lửa Thông Bình, Cái Cái, Tân Thành. Dù vậy, mùa xuân vẫn có
cánh én bay về trên trận địa và hoa sen Tháp Mười vẫn đua nở trong đầm
dù bị quần thảo bởi những trận đánh ác liệt. Cứ mỗi độ xuân về, sông Vàm
Cỏ lại mang về từng đàn tôm cá từ biển hồ Tông Lê Sáp, vượt vũ môn theo
đám lục bình trôi về vùng Tam Giác Sắt, như nhắc nhở Bộ Tư Lệnh Tiền
Phương Đồng Tháp Mười lập danh sách cho những người được về quê ăn Tết.
Vì còn độc thân nên tên tôi được ưu tiên ghi vào Sổ Nhật Ký Hành Quân và
ở lại đơn vị trong những ngày Tết. Dù không ai nghĩ có đánh nhau ngày
đầu năm nhưng quân lệnh phải được tuân hành nghiêm chỉnh. Trước ba ngày
Tết, tôi được lệnh lên chốt tiền tiêu, tăng cường cho cứ điểm, mang theo
chiếc ba-lô với chút hành trang lương khô, cùng tấm ảnh của người em
gái hậu phương, cũng là cơ duyên sau đó để tôi viết nên bài tình ca Sắc Hoa Màu Nhớ.
Tiền đồn cuối năm, đêm 30 Tết, trời
tối đen như mực, phút giao thừa lạnh lẽo hắt hiu, không bánh chưng xanh,
không hương khói gia đình. Tôi ngồi trên tháp canh quan sát qua đêm
tối, chỉ thấy những bóng tháp canh mờ nhạt bao quanh khu yếu điểm như
những mái nhà tranh, chập chờn dưới đóm sáng hỏa châu mà mơ màng về mái
ấm gia đình đoàn tụ lúc xuân sang. Thay cho lời chúc Tết là tiếng kẻng
đánh cầm canh và tiếng hô mật khẩu lên phiên gác.
Vào đúng thời điểm giao thừa, ngọn đèn
bão dưới chiến hào thắp sáng lên như đón chào năm mới thì cũng là lúc
những tràng súng liên thanh nổ rền từ chốt tiền tiêu. Khi ấy vào buổi
tinh mơ của trời đất giao hòa, vạn vật như hòa quyện vào trong tôi, có
hồn thiêng của sông núi, có khí phách của tiền nhân.
Tôi nghe tâm hồn nghệ sĩ của mình rộn lên những xúc cảm lạ thường, làm nảy lên những cung bậc đầu tiên của bài Phiên Gác Đêm Xuân:
“Đón giao thừa một phiên gác đêm
chào Xuân đến súng xa vang rền.
Xác hoa tàn rơi trên báng súng
ngở rằng pháo tung bay
ngờ đâu hoa lá rơi…”
Rồi mơ ước rất đời thường:
“Ngồi ngắm mấy nóc chòi canh
mơ rằng đây máinhà tranh
mà ước chiếc bánh ngày xuân
cùng hương khói vương niềm thương…”
chào Xuân đến súng xa vang rền.
Xác hoa tàn rơi trên báng súng
ngở rằng pháo tung bay
ngờ đâu hoa lá rơi…”
Rồi mơ ước rất đời thường:
“Ngồi ngắm mấy nóc chòi canh
mơ rằng đây máinhà tranh
mà ước chiếc bánh ngày xuân
cùng hương khói vương niềm thương…”
Bài Phiên Gác Đêm Xuân được ra đời
trong hoàn cảnh như thế, cách đây nửa thế kỷ, đánh dấu một chuỗi sáng
tác của tôi về đời lính như Chiều Mưa Biên Giới, Mấy Dặm Sơn Khê,
Sắc Hoa Màu Nhớ, Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp, Xin Đừng Trách Anh, Lá
Thư Người Lính Chiến, Anh Trước Tôi Sau, Lời Giã Biệt… vân vân. Sau ngày 30 tháng Tư năm 75, các bản nhạc này cùng chung số phận tan tác như cuộc đời chìm nổi của tôi.
Còn với hãng dĩa Continental
Vào năm 1960, tôi và người bạn cao
niên tên là Huỳnh Văn Tứ, một nhà doanh nghiệp có tiếng ở Sàigòn, cùng
đứng ra sáng lập hãng dĩa Continental và Sơn Ca. Ông Huỳnh Văn Tứ phụ
trách Giám Đốc Sản Xuất, nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông phụ trách Giám Đốc Nghệ
Thuật. Chủ trương của chúng tôi là nhắm vào hai bộ môn Tân Nhạc và Sân
Khấu Cải Lương Ca Cổ.
Về lãnh vực Tân Nhạc, tôi cho ra đời
hàng trăm chương trình mang dấu ấn của hãng Continental, Sơn Ca,
Premier. Chính hãng Continental, Sơn Ca đã đi tiên phong trong việc thực
hiện Album riêng cho từng cá nhân ca sĩ, như Khánh Ly với Sơn Ca số 7,
Lệ Thu với Sơn Ca số 9, Thái Thanh và Ban Hợp Ca Thăng Long với Sơn Ca
số 10 và nhiều Album cho Phương Dung, Thanh Tuyền, Giao Linh, làm vinh
danh những tài năng này ở thập niên 60 và 70. Riêng về bộ môn Sân Khấu
Cải Lương Ca Cổ , tôi đã thực hiện hàng trăm chương trình Tân Cổ Giao
Duyên và trên 50 vở tuồng cải lương kinh điển nổi tiếng như Nửa Đời Hương Phấn, Đoạn Tuyệt, Tiếng Hạc Trong Trăng, Sân Khấu Về Khuya, Mưa Rừng… vân vân.
Chính trong thời gian này, tôi tạo
thêm hai bút danh nữa là nhạc sĩ Phượng Linh và soạn giả Đông Phương Tử,
nhằm phục vụ cho bộ môn Cải Lương Sân Khấu và Tân Cổ Giao Duyên. Bút
danh Phượng Linh để sáng tác phần nhạc đệm và bài ca tân nhạc lồng trong
các vở tuồng cải lương, phối hợp với giàn cổ nhạc gồm những danh cầm
như Văn Vỹ, Năm Cơ, Hai Thơm. Còn bút danh Đông Phương Tử là soạn các
bài tân cổ giao duyên và đạo diễn thâu thanh các vở tuồng cải lương.
Tiếc thay, những công trình tâm huyết đó đã bị gạt ra bên lề xã hội sau
biến cố lịch sử 30 tháng Tư năm 1975.
Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông tâm sự về những nhạc phẩm sau này
Sau tháng 4/1975, tôi đi học tập “cải
tạo” 10 năm. Khi trở về nhà, tôi mang theo nhiều chứng bệnh trầm trọng,
tinh thần và thể xác bị suy sụp. Suốt 30 năm qua, tôi không tham gia bất
cứ hoạt động nào ở trong nước cũng như ngoài nước. Vào năm 2003, nhà
nước Việt Nam có cho phép lưu hành 18 bài hát của tôi, gồm: Hải
Ngoại Thương Ca, Nhớ Một Chiều Xuân, Về Mái Nhà Xưa, Khi Đã Yêu, Đom
Đóm, Thầm Kín, Vô Thường, Niềm Đau Dĩ Vãng, Tình Cố Hương, Cay Đắng Tình
Đời, Tình Đầu Xót Xa, Khúc Xuân Ca, Kỷ Niệm Vẫn Xanh, Truông Mây, Bài
Ca Hạnh Phúc, Bông Hồng Cài Áo, Trái Tim Việt Nam, Núi và Gió.
Rất tiếc một số bài hát tâm đắc không
được nhà nước cho phép. Tôi hy vọng rồi đây theo thời gian mọi việc sẽ
tốt đẹp hơn. Đặc biệt trong lãnh vực văn hoá, văn nghệ, tôi nghiệm rằng
những gì có giá trị nghệ thuật, dù bị vùi dập vì sự ganh tỵ hay hiểu
lầm, sẽ có ngày được mang trả lại vị trí đích thực của nó. Tôi chỉ tiếc
đời người ngắn ngủi mà tôi đã phí phạm quãng thời gian dài 30 năm. Thật
lấy làm tiếc!
Kể về hai cô ca sĩ học trò Giao Linh và Thanh Tuyền
Với Giao Linh có nhiều kỷ niệm khó
quên. Tôi nhớ lại, vào một sáng Chúa Nhựt năm 1965, nhạc sĩ Thu Hồ đưa
đến nhà tôi một cô bé gầy gò ốm yếu. Cô đến bằng chiếc xe máy mini Velo
Solex, nhưng không đủ sức đẩy xe qua thềm nhà tôi, phải nhờ nhạc sĩ Thu
Hồ giúp đở. Cô bé ngồi im lặng như đóng băng không nói năng chi, trong
khi nhạc sĩ Thu Hồ thao thao bất tuyệt về khả năng âm nhạc tiềm ẩn trong
người cô. Tôi nhìn cô bé 16 tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, không phát triển
như những cô gái cùng trang lứa, nghĩ thầm làm sao cô bé này có đủ hơi
sức để hát hò. Tôi gợi chuyện vui để cho cô bắt chuyện, qua đó khám phá
cái duyên ngầm sân khấu mà trong nghề nghiệp gọi là tổ đãi cho người
nghệ sĩ. Nhưng cô bé vẫn không cười không nói, nên buổi gặp gở đầu tiên
đó, tôi không dự cảm được gì về cô.
Tuy nhiên, để không phụ lòng nhạc sĩ
Thu Hồ, tôi cho một cái hẹn thử giọng cô bé Đỗ Thị Sinh tại phòng thu âm
của hãng dĩa Continental. Thật bất ngờ, Giao Linh, cái tên nghệ nhân
sau này của cô bé Đỗ Thị Sinh, đã gây sửng sốt bằng chất giọng khỏe
khoắn. Cô hát vượt qua tầm cữ quãng tám một cách dễ dàng với làn hơi
ngân nga dịu dàng truyền cảm. Hãng dĩa Continental chấp nhận, tôi lên
chương trình đào tạo, và chỉ sau một thời gian ngắn, tên tuổi ca sĩ Giao
Linh bừng sáng trên vòm trời nghệ thuật, sánh vai cùng đàn anh đàn chị
đi trước. Khi ấy Giao Linh vừa tròn 17 tuổi. Riêng cái tên mỹ miều “Nữ
Hoàng Sầu Muộn” mà người đời ban tặng cho Giao Linh, chỉ vì cô không mỉm
môi cười thì Giao Linh mãi mãi mang theo, dù từ lâu rồi cô đã có một
gia đình rất hạnh phúc.
Trường hợp Thanh Tuyền cũng có nhiều
kỷ niệm đặc biệt. Đó là vào năm 1964, tôi đi nghỉ dưởng sức ở Đàlạt. Bạn
bè thân hữu ở Đài Phát Thanh đến thăm hỏi, có giới thiệu giọng hát cô
bé Như Mai nhiều triển vọng. Cô là nữ sinh Trường Bùi Thị Xuân, hàng
tuần có tham gia hát ở Đài Phát Thanh Đàlạt.
Rồi nhân dịp nghỉ hè, Trường Bùi Thị
Xuân tổ chức phát thưởng bế giảng năm học, mời tôi đến dự lễ. Đến phần
văn nghệ, người dẫn chương trình giới thiệu “nữ sinh Như Mai hát tặng
cho khách quý đến từ Saigòn”. Giọng cô nữ sinh Bùi Thị Xuân lảnh lót cất
lên, khỏe khoắn đầy nội lực thanh xuân, âm vang làm rộn rã cả sân
trường.Tôi nghe cháy bỏng một ước mơ, một hy vọng mà cô bé như muốn ngỏ
cùng ai.
Khi chấm dứt bài hát, Như Mai ngước
nhìn tôi. Tôi hiểu ý nên mời cô bé lên gặp tôi trên khán đài và hỏi:
“Cháu có muốn trở thành ca sĩ không?”. Như Mai xúc động gật đầu. Sau đó
tôi gặp thân sinh của Như Mai và bàn chuyện đưa cô bé về Saigòn để đào
tạo thành ca sĩ.
Khi ấy, tôi còn độc thân, ngày ngày ăn
cơm chợ, tối tối ngủ ở đơn vị, thật không tiện chút nào để đở đần một
cô gái trẻ xa nhà như vậy. Thế nên, sau khi bàn bạc với Ban Giám Đốc
Hãng Dĩa Continental, tôi nhờ nhạc sĩ Mạnh Phát lên Đà Lạt rước Như Mai
về Saigòn, tá túc trong gia đình của ông, cũng là gia đình của đôi nghệ
sĩ tài danh Minh Diệu-Mạnh Phát thời bấy giờ. Mọi phí tổn ăn ở do Hãng
Đĩa Continental đài thọ.
Tôi lên chương trình đào tạo và đặt
tên mới cho Như Mai là Thanh Tuyền, ý muốn nói là giòng suối xanh của
Cao nguyên Đàlạt. Chỉ trong vòng 8 tháng có mặt ở thủ đô Saigòn, Thanh
Tuyền đã có đĩa và băng nhạc giới thiệu với người yêu nhạc. Như con chim
lạ từ xứ sương mù, một bông hoa rừng còn đẫm ướt hơi sương, Thanh Tuyền
nhanh chóng chiếm được sự mến mộ của người yêu nhạc thủ đô, sánh vai
cùng đàn anh đàn chị trên Đài Phát Thanh, trên sân khấu Đại Nhạc Hội,
phòng trà ca nhạc, được báo giới Sàigòn không tiếc lời ca ngợi. Năm ấy,
Thanh Tuyền vừa đúng 17 tuổi.
Riêng đối với tôi vẫn còn xanh mãi một
kỷ niệm về ngày khởi đầu đi hát của Thanh Tuyền tại Sài Gòn. Theo
chương trình, Thanh Tuyền hát ra mắt lần đầu tiên ở phòng trà Bồng Lai
và Vũ trường Quốc Tế đường Lê Lợi Saigon. Tôi đích thân đi mua son phấn
để cho Thanh Tuyền trang điểm khi đi hát. Tôi thật bất ngờ khi biết
Thanh Tuyền chưa từng sử dụng hộp phấn cây son trước đó. Khi đến giờ
trình diễn, tôi đưa Thanh Tuyền đến Viện Thẩm Mỹ, Salon Make Up, nhưng
các cửa tiệm đều đóng cửa vì trời đã khuya. Quá lo lắng, tôi kéo Thanh
Tuyền chạy men theo đường Lê Lợi mong tìm người quen giúp đỡ. Nhưng
không gập được ai mà thời gian lại gấp rút nên thầy và trò đành ngồi bệt
ngay trên vỉa hè Lê Lợi. Nhờ ánh sáng đèn đường, tôi đánh phấn tô son
cho Thanh Tuyền mà trước đó, tôi cũng chưa từng biết gì về cây son hộp
phấn Chanel. Rồi Thanh Tuyền chạy bay lên lầu phòng trà Bồng Lai để kịp
giờ trình diễn, còn tôi nện gót trên lề đường Lê Lợi, lòng ngập tràn cảm
xúc khi tiếng hát Thanh Tuyền cất lên, đánh dấu ngày khởi nghiệp của ca
sĩ Thanh Tuyền giữa thủ đô Sàigòn hoa lệ.
Đến bây giờ, sau 40 năm ngồi nhớ lại,
tôi dám đoan chắc rằng, đây là người thiếu nữ duy nhất trong đời mà tôi
đã kẻ lông mày, “tô son trét phấn” rồi tung con chim Sơn Ca vào bầu trời
bao la, bởi vì cô là… của muôn người.
Kể về ca sĩ Hà Thanh
Lần đầu tiên, tôi được gập cô Hà Thanh
là vào năm 1963 tại Đài Phát Thanh Sàigòn ở số 3 đường Phan Đình Phùng
ngày xưa, bây giờ là đường Nguyễn Đình Chiễu. Khi ấy, tôi là Trưởng ban
Tiếng Thời Gian của Đài Sàigòn với các ca sĩ như Lệ Thanh, Khánh Ngọc,
Trần văn Trạch, Minh Diệu, Mạnh Phát, Thu Hồ, Anh Ngọc v.v.
Ngày đó cô Hà Thanh từ Huế vào Sàigòn
thăm người chị gái lập gia đình với một vị Đại tá đang làm việc ở
Sàigòn. Chính nhạc sĩ Mạnh Phát cho tôi biết về cô Hà Thanh nên tôi nhờ
Mạnh Phát liên lạc mời cô Hà Thanh đến hát với Ban Tiếng Thời Gian. Đây
là lần đầu tiên tôi được tận tai nghe tiếng hát Hà Thanh, hát nhạc sống
và hát thật ngoài đời với ban nhạc của tôi, không nghe qua làn sóng phát
thanh hay qua băng đĩa nhạc. Điều này giúp cho tôi có cơ sở nhận định
chính xác về giọng hát Hà Thanh. Tôi hiểu ngay đây là giọng ca thiên
phú, kỹ thuật tốt, làn hơi diễn cảm tuyệt đẹp, là một vì sao trong những
vì sao hiếm hoi ở đỉnh cao nghệ thuật nhưng chưa có cơ hội phát tiết
hết hào quang của mình. Ngay sau đó, tôi có mời Hà Thanh thâu thanh cho
Hãng đĩa Continental. Nếu tôi nhớ không lầm thì bản nhạc đầu tiên tôi
trao cho Hà Thanh là bài Về Mái Nhà Xưa do tôi sáng tác. Lần
đó, cô Hà Thanh hát thật tốt, toàn ban nhạc và Ban Giám Đốc Hãng
Continental rất hài lòng, khen ngợi. Sau ngày đó, cô Hà Thanh từ giã trở
về lại Huế, trở về lại với Cố đô trầm mặc, tĩnh lặng, không sôi nổi như
Thủ Đô Saigòn, là cái nôi của âm nhạc thời bấy giờ.
Sau khi Hà Thanh trở về Huế, tôi có
nhiều suy tư về giọng hát đặc biệt này. Tôi ví von, cho đây là vì sao
còn bị che khuất, chưa toả hết ánh hào quang, vì chưa có hoàn cảnh thuận
lợi để đăng quang, nếu phó mặc cho thời gian, cho định mệnh, có thể một
ngày kia sẽ hối tiếc. Vì vậy tôi đem việc này ra bàn với Ban Giám Đốc
Hãng đĩa Continental để mời cô Hà Thanh vào Sàigòn cộng tác. Chính tôi
viết thư mời cô Hà Thanh vào Sàigòn với những lý lẽ rất thuyết phục, rất
văn nghệ, rất chân tình.Và cô Hà Thanh đã vào Sàigòn sau khi đã tranh
đấu gay go với gia đình bố mẹ, vốn giữ nề nếp cổ xưa của con người xứ
Huế. Ngày đó Hà Thanh vào Sàigòn, hoà nhập vào đời sống người Sàigòn,
vào nhịp đập âm nhạc Sàigòn, vốn đứng đầu văn nghệ cả nước. Hà Thanh đi
thâu thanh cho Đài Sàigòn, Đài Quân Đội và nhận được lời mời tới tấp của
các Hãng đĩa băng nhạc như Sóng nhạc, Việt Nam, Tân Thanh, Tứ Hải và
hầu hết các Trung Tâm ở Thủ Đô Sàigòn, chứ không phải chỉ riêng cho Hãng
dĩa Continental và Sơn Ca của tôi. Ngày đó, tiếng hót của con chim Sơn
Ca đất Thần Kinh đã được vang thật xa, đi vào trái tim của hàng triệu
người yêu mến tiếng hát Hà Thanh.
Cô Hà Thanh hát hầu hết các tác phẩm
của tôi. Bài nào tôi cũng thích, cũng vừa ý, có lẽ vì vậy mà tôi không
nghĩ đến chuyện viết bài đặc biệt cho riêng cô. Tôi nhớ lại một chuỗi
những sáng tác trong thời binh lửa chiến tranh như Chiều Mưa Biên
Giới, Sắc Hoa Màu Nhớ, Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp, Mấy Dặm Sơn Khê,
Lá Thư Người Lính Chiến, Phiên Gác Đêm Xuân, Anh Trước Tôi Sau, Lời Giã
Biệt vân vân, đều rất hợp với tiếng hát Hà Thanh và cô hát rất
thành công. Tôi cho rằng Hà Thanh không chỉ hát mà còn sáng tạo trong
khi hát. Hà Thanh đã tạo thêm những nốt luyến láy rất truyền cảm, rất mỹ
thuật làm cho bài hát của tôi thêm thăng hoa, trong giai điệu cũng như
trong lời ca. Tôi cho rằng khi hát cô Hà Thanh đã sống và cùng đồng điệu
sẻ chia với tác gỉa khi trình bày một bản nhạc có tầm vóc nghệ thuật.
Tôi cho rằng Hà Thanh có giọng hát
thiên phú, cô hát rất thoải mái dễ dàng, không cầu kỳ, không cường điệu,
không gò bó nhưng nó cuốn hút ta đi trong cái bềnh bồng không gò ép đó.
Tôi cám ơn tiếng hát của Hà Thanh đã mang lại cho các bài hát của tôi
thêm màu sắc, thêm thi vị, bay bổng.Trước khi đến với Hà Thanh, tôi cũng
rất ngưởng mộ tiếng hát của cô Thái Thanh, Lệ Thanh, Khánh Ngọc và
nhiều người khác đã gieo khắp phương trời tiếng lòng của tôi, cũng như
về sau này có thêm các cô học trò như Thanh Tuyền, Giao Linh đã giúp cho
ông Thầy truyền tải đến trái tim người yêu nhạc.
Nhưng đặc biệt, tiếng hát Hà Thanh đã
để lại trong tôi nhiều kỹ niệm tốt đẹp, bền bỉ tuy thời gian ngắn ngủi
kể từ khi cô bỏ đi lấy chồng để tôi độc hành trên đường nghệ thuật. Sau
biến cố 1975, tôi không còn dịp hợp tác với cô Hà Thanh như trước đây.
Nhưng thỉnh thoảng tôi được nghe cô hát một sáng tác mới của tôi ở hải
ngoại, tôi vẫn cảm thấy tiếng của cô vẫn đậm đà phong cách ngày xưa, vẫn
một Hà Thanh diễn cảm, sang trọng, sáng tạo trong khi hát, mặc dù thời
gian chia cách đã 40 năm qua.Nguyễn Văn Đông
Nguồn: Người Việt Tây Bắc