Cuba: Cộng Sản Vẫn Là CS

Cuba

Cộng Sản Vẫn Là CS
Vi Anh

Quốc hội Cuba CS hôm 19/4 chính thức bầu ông Díaz-Canel, Ủy viên Bộ Chính trị Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Cuba, làm Chủ tịch Hội đồng Nhà nước. Đây là lần đầu tiên từ cách mạng 1959, Cuba CS cho một người khác họ tham gia vào đảng quyền trung ương thống trị đất nước và nhân dân Cuba. Nhưng ông Raul Castro, em ruột của Fidel Castro vẫn còn làm lãnh đạo đảng Cộng sản cho tới năm 2021. Tổ chức chánh quyền CS là đảng trên hết, nên Cuba CS vẫn là CS.

Ô. Díaz-Canel sinh năm 1960 cũng là một người CS nòi, theo Đảng từ nhỏ đến khi thành ‘đại cán’ CS. Ông tham gia Đoàn Thanh niên Cộng sản Cuba năm 1987, và trở thành bí thư tỉnh ủy vào năm 1994. Năm 2003, ông được bầu vào Bộ Chính trị, trở thành bộ trưởng giáo dục đại học năm 2009 và giữ chức phó thủ tướng năm 2012. Năm 2013, ông được bầu làm Phó Chủ tịch Thứ nhất Hội đồng Nhà nước. Trong diễn văn nhậm chức chủ tịch, ông Díaz-Canel nói "không có chỗ ở Cuba cho những ai định khôi phục chủ nghĩa tư bản".

Cộng sản vẫn là Cộng sản. Bây giờ sau ba thập niên, người ta  bắt đầu thấy rõ những chánh trị gia Tây Phương với não trạng và nếp sống, sanh ra, lớn lên, ăn học trong chế độ tự do, dân chủ nên tưởng tự do, dân chủ đương nhiên có. Nên khi làm chính sách, phân tích chánh trị quí vị này thường thường lầm tưởng rằng giúp cho Cộng sản phát triển kinh tế, thì dần dần chế độ CS phát triển dân chủ theo kiểu Tây Phương vì kinh tế chánh trị tương quan như môi với răng. Sai lầm đó, hy vọng  đã  thành thất vọng đó có thể thấy qua một số thời sự chánh trị tiêu biểu như Trung Cộng và Việt Cộng ‘trước sau như một’ mở rộng kinh tế nhưng khoá chặt chánh trị sau ba thập niên “làm kinh tế” với Tây Phuơng và với  nguồn viện trợ, tài trợ, khoa học, kỹ thuật và kinh nghiệm của Tây Phương.

Một, TC và VC trước sau như một chỉ mở cửa kinh tế mà khoá chặt chánh trị. CS họ không giấu diếm, họ nói ra và nói rõ họ đổi mới kinh tế theo ‘định hướng xã hội chủ nghĩa’ kia mà, chớ dâu có bỏ cái đuôi CS xã hội chủ nghĩa. Nếu có sai lầm là do Tây Phương ảo tưởng, tưởng người như mình, chớ không phải TC lập lờ hay ngụy trang. Và sai lầm  phần lớn cũng vì Tây Phương vốn theo chánh trị thực dụng coi quyền lợi kinh tế cao hơn những giá trị tinh thần, chánh trị, ý thức hệ tự do, dân chủ.

Năm 1978, CS Bắc Kinh công bố “cải cách và mở cửa” kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Họ nói rõ ràng họ cải cách kinh tế, mở cửa cho đầu tư ngoại quốc vào, và xuất cảng hàng hoá của TC ra các nước. Họ nói họ làm thế là  thêm vào nền kinh tế xã hội chủ nghĩa của họ một số đặc tính Trung Quốc để làm nhẹ đi một số hạn chế trên bình diện kinh tế trong nỗ lực chuyển hoá nền kinh tế kế hoạch nghèo nàn và ngưng đọng của nước họ, để kinh tế của họ tăng trưởng mạnh hơn.

Thế giới Tư do, chánh yếu là Tây Phương, nhứt là Mỹ mừng rỡ mở cửa và tuồn viện trợ hào phóng và yểm trợ tích cực cho TC trở thành siêu cường kinh tế. Và tự nhiên TC mạnh vì gạo, bạo vì tiền, dựa vào kinh tế, dùng kinh tế tài chánh để áp lực hay chiêu dụ các nước, phát triển uy lực chánh trị. Dựa vào nền kỹ thuật, vốn, và ý niệm kinh tế thị trường cuả Tây Phương, TC vươn lên như một siêu cường kinh tế mới.

Nhưng TC thực chất và thực tế không cải tiến một bước  chánh trị nào. TC, VC đổi mới kinh tế, CS Bắc Hàn, CS Cuba không đổi kinh tế, cả bốn chế độ CS còn sót lại sau khi Liên xô đột quị, trước sau như một vẫn độc tài đảng trị toàn diện, kiểm soát nhân dân một cách triệt để và nghiệt ngã. Lãnh đạo Đảng Nhà Nước TC đưa quân vào càn quét phong trào dân chủ vừa chớm nở ở Thiên an môn năm 1989.

TC quan thầy và VC đệ tử giống như khuôn đúc chối bỏ ý niệm nhân quyền viện lẽ nhân quyền phải tùy theo lịch sử, văn hoá của mỗi quốc gia. Họ nhứt định không cải thiện dân chủ.

Bao nhiêu kêu ca của Tây Phương về chánh trị, nhân quyền, tự do Internet, đàn áp sắc tộc, các tôn giáo mà CS đã làm đã quá đủ để chứng minh sự sai lầm và ảo tưởng của Tây Phương tin rằng giúp CS phát triển kinh tế thì CS sẽ cải tiến dần dần chánh trị theo hướng tự do, dân chủ.

Hai, TC đang củng cố nền tảng độc tài đảng trị toàn diện đời  thứ năm trước đại hội đảng thứ 18. TC cử các «hoàng tử đỏ», tức là con cháu những lãnh đạo cốt cán, tiền bối để chuẩn bị thay thế cho thế hệ thứ tư cầm cán đảng quyền, quân quyền và quyền hành chánh – tức toàn quyền thống trị đất nước và nhân dân -  của Đảng CS ở TQ. Thế hệ thứ nhất khai nguyên triều đại CS với Mao Trạch Đông, thế hệ thứ hai là Đặng Tiểu Bình, thứ ba là Giang Trạch Dân và thứ tư là bộ đội Hồ Cẩm Đào – Ôn Gia Bảo. Thế hệ thứ năm là ông Tập Cận Bình, vốn là Phó chủ tịch nước lên thay Ô Hồ cẩm Đào, và ông Lý Khắc Cường, Phó Thủ Tướng lên thay ông Thủ Tướng Ôn Gia Bảo. Cả hai già về hưu để an hưởng.

Khi  Ô Tập cẩn Bình chưa lên ngôi, các chánh trị gia Tây Phương theo thói quen chẻ sợi tóc ra làm đôi làm ba, đón gió, bình luận loạn lên. Nào Ô Tập cận Bình là một ẩn số, không biết dân chủ hoá chế độ TC hay không. Có một số tiên đoán Ô Tập cận Bình ăn học, công tác sau thời Mao, hy vọng sẽ cởi mở tự do, dân chủ.

Cũng như trường hợp Kim Jong Un ở Bắc Hàn CS nối ngôi Kim Jong Il chết, các siêu cường Tây Phương nhứt là Mỹ kêu gọi ổn định ở Bắc Hàn và các nhà bình luận bình lọan lên nào ông vua con CS đời thứ ba nhà họ Kim ăn học ở Thụy sĩ có thể cải thiện dân chủ, v.v...

Thế nhưng người trong cuộc, ở trong chăn mới biết chăn có rận, có cái nhìn thực tiễn hơn. Như ở TC, một  giáo sư  đang giảng dạy ở Trường Đảng trung ương nói  vói tư cách dấu tên – chớ nếu nói rõ rệt tên tuổi coi như tiêu diêu sinh mạng chánh trị là cái chắc - vì bị CS thanh trừng. Vị giáo sư này nói với một tờ báo lớn của Pháp, tờ Le Monde: «Vấn đề của đất nước này là không được điều hành bằng luật pháp mà bởi con người, và thế hệ lãnh đạo sắp tới sẽ không khác hiện nay bao nhiêu. Tôi không hy vọng sẽ có nhiều thay đổi».Và hiện tại cho thấy Ông Tập cận Bình lợi dụng chủ nghĩa hoài Mao và khai thác tinh thần quốc gia cực đoan qua khẩu hiệu “giấc mộng Trung Hoa” để trở thành một Hitler trong nội trị cũng như ngoại giao. Đến đỗi, TT Trump của Mỹ coi TC là ‘đối thủ’ và mở cuộc chiến tranh thương mại chống TC.

 Ba và sau cùng, người dân Việt, Hoa, Hàn, Cuba sống trong chế độ CS, không bị CS bắt  nhốt  trong nhà tù nhỏ là hàng ngàn trại giam, thì cũng bị bỏ trong trại tù lớn là xã hội nằm trong gọng kềm CS mấy chục năm. Nên người dân trong các chế độ CS rất thực tế biết rằng CS vẫn là CS, “thằng” nào lên cũng muốn làm “cha” dân. Thói quen độc tài đảng trị toàn diện của người CS đã trở thành bản chất thứ hai rồi. CS còn là còn độc tài. Chỉ có vứt bỏ CS đi thì mới có thay đổi, có tự do, dân chủ, nhân quyền. Muốn không bị áp bức, bóc lột thì chỉ có cách giải trừ CS mà thôi./.(VA)

https://vietbao.com/p123a280621/cuba-cong-san-van-la-cs