Nhân quyền và Tam quyền phân lập - Bài 1
Nguyễn Quang
Quyền con người là nguồn gốc đồng thời là mục đích của nhà nước pháp quyền.
Xã hội dân sự là đối trọng để thực hiện các quyền con người mà các chính quyền không bao giờ có thể hoàn chỉnh.
Xã hội dân sự là đối trọng để thực hiện các quyền con người mà các chính quyền không bao giờ có thể hoàn chỉnh.
Trước đây như vụ Công ty bột ngọt Vedan gây ô nhiễm môi trường trầm
trọng cho người dân đến cả một dòng sông có tên Thị Vải thuộc Bà Rịa –
Vũng Tàu đen ngoàm do ô nhiễm, nhưng các cấp chính quyền từ địa phương
đến Trung ương không ai lên tiếng kể cả các cơ quan môi trường, cho đến
khi người dân ý thức và tự chính mỗi người không tiêu thụ sản phẩm của
Vedan, lúc đó công ty này mới chịu đền bù cho các nạn nhân bị hóa chất
của công ty này thải ra bừa bãi!
Thế nhưng cái quyền đó nhanh chóng bay đi khi một nhà nước cố tránh
né hay nói khác đi không chấp nhận sự hình thành của các xã hội công dân
mà vốn yếu tính của nó chỉ phát triển trong một xã hội đa nguyên dân
chủ, nhà nước CSVN hiện nay chống lại điều đó.
Thảm hại hơn, chính sự toa rập giữa nhà nước và nhà đầu tư, giữa kẻ
có quyền và người xâm phạm quyền và người bảo vệ quyền, họ định giá bằng
tiền để bồi thường và xem như thế là xong! Nhân quyền tại Việt Nam bị biến thành giá trị tiền tệ!
Người dân khi đi tìm công lý thiếu thốn đủ mọi bề, như nào về kiến thức pháp luật, thiếu sự đồng hành của các cơ quan nhà nước vì qua các điều tra về sau cơ quan nào cũng nhận tiền hối lộ để ém nhẹm sự vi phạm từ công ty này. Tiếp cận công lý là một quyền con người trong nhà nước pháp quyền. Khi hành trình đến với công lý còn trở ngại thì rõ ràng nhà nước pháp quyền nếu có chưa rõ sự hình thành đó là mô hình gì trong sự mập mờ, nó chỉ là thứ bình phong để thống trị trong sự nhân danh!
Khát vọng về dân chủ và công bằng vốn là nhu cầu thiết yếu của nhân loại từ ngàn xưa. Có tự do, dân chủ mới thực hiện công bằng giữa người dân Việt, đồng thời công bằng là thước đo về sự tiến bộ xã hội, thể hiện qua sự tôn trọng pháp luật của đại diện dân đứng ra điều hành đất nước và các công dân. Biết luật để trọng luật chứ không phải càng thông hiểu luật pháp để lách luật.
Từ ngàn xưa Quản Trọng, khoảng thế kỷ thứ sáu trước công nguyên đã
từng khẳng định: “Pháp” là cái quy tắc của thiên hạ… Quan sai khiến dân
mà có pháp thì dân theo, không có pháp thì dân dừng lại. Dân lấy pháp
‘luật’ chống nhau với quan. Người dưới lấy pháp phục vụ người trên, cho
nên bọn dối trá không thể lừa chủ, bọn ghen ghét không thể có cái bụng
kẻ giặc, bọn xu nịnh không thể khoe cái khéo, ngoài ngàn dặm không dám
làm điều trái” (Quản Tử. Quyển 21). Chính vì lẽ đó mà phái pháp gia bị
phái nho gia vốn chủ trương “đức trị” “nhân trị”chống lại kịch liệt.
Khổng Tử nói: “sở dĩ dân có thể tôn quý người sang, người sang nhờ thế
giữ gìn được cơ nghiệp mình. Người sang người hèn không lẫn lộn, cái đó
gọi là pháp độ… Nay bỏ pháp độ này mà làm cái vạc ghi pháp luật, thì dân
chỉ biết cái vạc lấy gì để tôn quý ‘người sang’ ? Người sang còn có cơ
nghiệp nào để giữ Người sang kẻ hèn không có trên dưới, lấy gì để làm
thành nước?” (Tả truyện. Quyển 26).
Như vậy nhân trị, đức trị hay pháp trị, tất cả đều lệ thuộc chính yếu vào nhân cách người lãnh đạo, nhân cách cá nhân định hình nên nhân cách nhà nước mạnh mẽ hơn những pho luật dày cộm mang tính hàn lâm chỉ dành cho các nhà nghiên cứu. Chẳng may dân tộc nào đó rơi vào tay các bạo chúa người dân đành chịu vậy. Về phương diện lý thuyết chủ nghĩa CS sẽ mang lại sự giải phóng con người nhưng trên bình diện thực tiễn đã xảy ra, đó là các lãnh tụ CS đều độc tài gian ác khiến con người tha hóa, nô lệ dưới bàn tay sắc máu nhân danh giải phóng con người của chính họ!
Lịch sử đã quá bi thảm hay nhờ những nhà viết sử tô vẽ cho những
trang giấy của mình qua cuộc “đại cách mạng văn hoá vô sản” diễn ra trên
quê hương của các nhà tư tưởng cổ đại có đến hơn 550.000 ‘kẻ sĩ’ các
loại bị bắt và đưa đi đày hay bị giết chết dưới thời Mao!
-Xin nhớ rằng thời đại chúng ta được gọi là ‘thời của văn minh, khoa học, nhân bản tiến bộ…đầy đủ các danh từ hoa mỹ hơn mọi thời đại với sự mãi mãi nằm xuống ở tuổi thanh xuân của hơn chục triệu người Việt và hàng trăm triệu người Nga! Từ khi có chủ nghĩa Mác Lê ra đời!
-Xin nhớ rằng thời đại chúng ta được gọi là ‘thời của văn minh, khoa học, nhân bản tiến bộ…đầy đủ các danh từ hoa mỹ hơn mọi thời đại với sự mãi mãi nằm xuống ở tuổi thanh xuân của hơn chục triệu người Việt và hàng trăm triệu người Nga! Từ khi có chủ nghĩa Mác Lê ra đời!
Hàn Phi Tử, một triết gia Trung Quốc thời cổ đại ‘Pháp luật không hùa
theo người sang. Sợi dây dọi không uốn mình theo cây gỗ cong. Khi đã
thi hành pháp luật thì kẻ khôn cũng không thể từ, kẻ dũng cũng không dám
tranh. Trừng trị cái sai không tránh kẻ đại thần, thưởng cái đúng không
bỏ sót kẻ thất phu. Cho nên điều sửa chữa được sự sai lầm của người
trên, trị được cái gian của kẻ dưới, trừ được loạn, sửa được điều sai,
thống nhất đường lối của dân không gì bằng pháp luật’ (Hàn Phi Tử. Quyển
2. Thiên VI)
Tư tưởng vẫn chỉ là tư tưởng, cho dù sức mạnh của một tác phẩm nhân văn có thể ảnh hưởng vũ bão hơn cả quân đoàn! Những con người dám nói lên sự thật gồm các triết gia, các nhà văn lương tâm như Hàn Phi, họ biết chắc rằng nói ra để chết chứ không phải sống, nhưng như hạt mầm sẽ nảy nở cho nhân loại đi về hướng tốt hơn. Thật vậy, khi Tần Thuỷ Hoàng đọc tác phẩm của Hàn Phi đã nói: “Ta được làm bạn với con người này thì có chết cũng không uổng”, nhưng rồi chính Hàn Phi bị bức phải uống thuộc độc để chết trong ngục của nước Tần!
‘Thế gian như thị’ không sai như lời Đức Phật dạy!
Kẻ sĩ Ta và Tàu ngày nay đang đứng ở đâu? Hầu như chỉ có những trí nô đang lộng giả thành chân trên phần địa cầu này.
Trong không lâu nữa khi chế độ toàn trị không còn trên đất nước này,
xã hội dân sự tất yếu hình thành gắn liền với nhà nước pháp quyền như
niềm mơ ước của người dân Việt cũng như nhân loại, không chỉ mới hôm
nay nhưng mãi mãi, quyền con người và quyền công dân là những vấn đề nền
tảng để xây dựng mối tương quan giữa các tổ chức độc lập thuộc xã hội
công dân như hình với bóng trong nhà nước pháp quyền.
J.J Rosseau, nhà tư tưởng thời Phục Hưng đã nói: “Con người sinh ra đã là tự do, vậy mà ở khắp mọi nơi con người lại bị cùm kẹp?” Từ khi cuốn “Khế ước xã hội” của Rousseau ra đời, trong tư duy của loài người, quyền lực dường như vô hạn của vua, chúa đã bị hạ bệ với việc khẳng định quyền của dân, quyền phải xuất phát từ dân, nhà nước được xem như là người ký hợp đồng với quốc dân.
– Nhưng thực tế nhà nước dường như chỉ có những hợp đồng đầy gian lận với các công dân!
Học thuyết về Nhà nước pháp quyền ra đời từ thế kỷ XIX với luận chứng qua dấu ấn ‘Nhà Nước Pháp Quyền của Hegel’, ‘Biện Chứng Chủ Nô’ cùng tác phẩm Hiện Tượng Luận về Tinh Thần vẫn còn trong dấu ấn nhân loại trong ước mơ ngày càng đến một Nhà nước hoàn thiện tối thượng.
Nhưng Mác đã lật ngược lại biện chứng này của Hegel và thực tế với
thứ nhà nước chuyên chính vô sản, thật sự là thứ độc tài tàn ác có thể
nói vào hạng nhất trong kịch sử nhân loại!
Với Cộng sản không có nhà nước pháp quyền!
Nhà nước pháp quyền phải được tổ chức trên nền tảng Tam Quyền Phân Lập để kiểm soát lẫn nhau, tất cả phải công khai minh bạch qua pháp định, các công dân có quyền tham gia vào việc hoạch định pháp luật, giám sát và kiểm soát…bằng chính lá phiếu tự do chọn lựa của mình.
Không có Nhà nước pháp quyền và tại Việt Nam ngày nay cũng không có xã hội dân sự!
Chính vì không có cái thật sự cần phải có, nên với người Cộng sản
trong một mớ bòng bong hỗn mang khi điều hành đất nước, họ chỉ cốt sao
cho đạt mục đích bằng mọi phương tiện, đó là Hiến Pháp! Mọi nỗ lực để
bảo vệ tập đoàn tham nhũng: Tư bản đỏ ; Và chính đó là
chủ trương là Đường lối CS. Với người CS không bao giờ có chính sách,
ông nói gà bà nói vịt, những gì mới tuyên bố chưa ráo mực đã làm
khác…miễn là đạt mục tiêu, bởi vì bản chất thật sự của nhà nước CS, của
đảng CS chỉ có chủ trương mà không có chính sách.
Không thể có xã hội dân sự dưới bất cứ chế độ độc tài, nên hãy dứt khoát vứt ngay thứ chế độ chống lại nhân loại càng sớm càng tốt để cùng nhau tiến đến một xã hội văn minh, trong đó một xã hội dân sự trưởng thành chính là những đối quyền với nhà nước pháp quyền trở nên động lực mạnh mẽ phát triển cộng đồng.
***
Nhân Quyền và Tam Quyền Phân Lập – Bài 2
Nhà nước pháp quyền – nguyên ngữ từ tiếng Đức Rechtsstaat, được dịch sang nhiều thứ tiếng trong đó có tiếng Pháp État de droit, với Anh ngữ Rule of Law…hàm nghĩa một quốc gia dân chủ, văn minh, tôn trọng nhân quyền trong tinh thần thượng tôn pháp luật.
Khởi đi từ Quốc Hội Lập Hiến – Constitutionalism, như khát
vọng của công dân qua Đại diện của mình hình thành nên Hiến Pháp thể
hiện ý nguyện người dân để cùng nhau thực hiện hầu mang lại hạnh phúc
cho Quốc gia Dân tộc.
Như vậy Hiến Pháp của một Nước không thể là sự ngã lòng về một tôn
giáo nào đó hay khuynh hướng chính trị đảng phái nhưng từ cá nhân đến
tương quan cộng đồng trong sự thể nghiệm hình thành những luật phổ quát
để cùng mưu cầu hạnh phúc.
Hiện nay người Việt Nam đang hiểu gì, nghĩ gì về Hiến Pháp của Việt
Cộng? Hay với tên gọi Hiến Pháp Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam?
Từ nhà nước tự nhiên đến nhà nước có tổ chức, người Việt có truyền
thống tôn trọng phép nước lệ làng qua câu nói dân gian ‘Phép Vua thua lệ
làng’! Luật pháp không chỉ là những nguyên tắc thuộc phạm vi lý trí
thuần túy nhưng còn là những quy luật mang tính đạo đức thuộc phạm vi
thuần phong mỹ tục, người dân tôn trọng luật pháp vì tự thân nó bao hàm
những giá trị đạo đức giữa người với Trời, với Tổ tiên, với Ông Bà Cha
Mẹ cùng đồng bào!
Trong chiến tranh cũng như hòa bình dưới sự cai trị của cộng sản chỉ
có mệnh lệnh bất thành văn, nghị quyết của đảng và nếu có cái gọi là
luật chỉ là luật rừng của kẻ thống trị! Cụ thể khi nắm được chính quyền,
việc đầu tiên của những người CSVN là đóng cửa trường Luật! Sai lầm tối
hại này vào 1945 với một nửa miền Bắc và tái diễn lại khi họ chiếm cả
miền Nam vào năm 1975!
Trong phát biểu mới nhất, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng còn có bí danh
‘Trọng lú’, đã phát biểu những ý tưởng về Tam quyền phân lập – những
lời của ông như một thứ rác rưởi đi ngược dòng tiến bộ về lịch sử nhiều
trăm năm đến nhiều ngàn năm, có thể cho đó là một sự “ngọng ngịu” về Tam
quyền phân lập theo dòng lịch sử! Nguyên văn “Quyền lực nhà nước là
thống nhất, có sự phân công, phối hợp và kiểm soát quyền lực giữa các cơ
quan trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp.
Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực
nhà nước cao nhất và là cơ quan duy nhất có quyền lập hiến, lập pháp;
các cơ quan nhà nước khác do Quốc hội lập ra, có trách nhiệm báo cáo
công tác và chịu sự giám sát tối cao của Quốc hội. Nhà nước ta không tam quyền phân lập.”[1]
Mặc dù những người CS luôn đề cao Quốc hội là cơ quan quyền lực cao
nhất, nhưng thực tế chỉ là bù nhìn với toàn các nghị gật, cụ thể qua vụ
cưỡng chế cướp tài sản đất đai ở Tiên Lãng – Hải Phòng, rồi Văn Giang –
Hưng Yên và tại Vụ Bản – Nam Định…Không có một đại diện dân nào từ địa
phương đến trung ương lên tiếng, đúng là những cơ quan tai ương của nhân
dân!
Theo báo cáo của Chính phủ có đến 70% vụ khiếu kiện liên quan đến đất đai, trong đó “nhiều
nhất là khiếu nại việc bồi thường, hỗ trợ, tái định cư khi Nhà nước thu
hồi đất để thực hiện các dự án phát triển kinh tế-xã hội ! Đặc biệt
nghiêm trọng cho sự an nguy của người dân, đó là chính quyền đã dùng
hàng ngàn công an cùng côn đồ trấn áp dân để chiếm đoạt đất đai không vì
mục tiêu Quốc phòng nhưng để trao tay cho bọn tư bản lũng đọan! Chống
tư bản đế quốc để rồi làm tay sai cho chúng sát hại nhân dân! Đúng là
vòng nhân quả nhãn tiền!
Tình trạng dân oan tại Việt Nam ngày càng phình ra cùng tệ nạn tham
nhũng vô phương cứu chữa khiến sự bất an trong dân, hậu quả dẫn đến bất
ổn chính trị nghiêm trọng khởi đi từ sự vô hiệu hóa của cơ quan đại diện
dân của những nhà độc tài: ưu thế của Quốc Hội trở thành xu thế bạc
nhược, xu nịnh của những kẻ quen chịu luồn cúi!
Hà tất không thể có Tòa Bảo Hiến để phán quyết việc thực thi những nguyên tắc hiến định!
– Đó là yếu tính nền tảng của Nhà nước pháp quyền nhưng đã hoàn toàn bị gạt bỏ dưới chế độ CS, mặc cho sự thao túng đảng trị!
Theo điều XVI của bản Tuyên ngôn Dân quyền và Nhân quyền công nhận
rằng nguyên tắc phân quyền và tôn trọng nhân quyền làm cơ sở cho mọi
hoạt động của nhà nước.
Cụ thể, chính thể lập hiến – constitutionalism – không hề có và nếu
có cũng chỉ là ‘công dân hạng hai’, không được tôn trọng dưới chế độ CS!
Bài học lịch sử về sự hình thành của luật pháp Hoa Kỳ chú trọng đến
sự phân quyền, ngăn chặn sự lạm quyền làm nổi bật quyền của lập pháp.
Trong khi Việt Cộng chỉ sao chép lại những gì từ Liên Xô cũ một cách
giáo điều nhắm vào đấu tranh giai cấp không ngoài cứu cánh tối thượng
cho sự tồn tại của bè nhóm đảng trị giành đặc quyền cho tầng lớp mới lên
nắm quyền với danh từ phổ biến ngày nay, chúng là bọn tư bản đỏ! Cụ thể
qua điều 4 Hiến Pháp của Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN, nói lên
tính độc tài toàn trị của những người CS khi nắm quyền!
Điều 4, sửa lần 3 vào năm 1992: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên
phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi
của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ
nghĩa Mác – Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà
nước và xã hội…..”
Cương lĩnh 2011 còn trơ trẽn rằng : “Đi lên chủ nghĩa xã
hội là khát vọng của nhân dân ta, là sự lựa chọn đúng đắn của Đảng Cộng
sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh, phù hợp với xu thế phát triển của
lịch sử”! Trong khi Cộng sản Liên xô và Đông Âu tan rã từ 1990 và chủ nghĩa Mác Lê đã bị vứt vào sọt rác của lịch sử!
Tại Pháp, trong diễn văn ngày 8-1-1977, Tổng thống Valéry Giscard
d´Estaing đã vinh danh Tòa Bảo Hiến – Conseil constitutionel, xem đây
như một sự canh tân quan trọng nhất trong chế độ Đệ Ngũ Cộng hoà Pháp về
việc xây dựng Nhà nước pháp quyền!
Như vậy, hành pháp phải tuân thủ hiến định dưới sự giám sát của Tòa
án đặc biệt: Tòa Bảo Hiến, điều này khiến vai trò của Tư Pháp nổi bật
lên nhằm thực thi pháp luật một cách có hiệu quả.
Thật vậy, từ thể chế lập hiến hình thành nên nhà nước pháp định – État légal, đến sự thiết lập nhà nước pháp quyền.
Nguyên tắc Tam quyền phân lập ra đời vào năm 1748 qua tác phẩm De l´Esprit des Lois của Montesquieu với ý tưởng: Hiến Pháp là nền tảng của Quốc gia và chế độ Tam quyền phân lập là nguyên tắc điều hành đất nước.
-‘Vạn sự khởi đầu nan’, mặc dù có nhiều tranh cãi về quyền hạn của sự
phân quyền giữa ba cơ quan Hành Pháp, Tư Pháp và Lập Pháp, nhưng quyết
tâm của con người theo hướng cùng nhận ra nhau trong bộ mặt con người!
Do đó từ ý niệm “Quốc gia là Trẫm”, câu nói thời danh của Vua Louis XIV.
Cuộc cách mạng Pháp 1789 đã thay đổi tận gốc rễ qua Tuyên ngôn Nhân
quyền và Dân quyền, theo Điều III của bản Tuyên ngôn: “Nguyên tắc chủ
quyền thuộc về nhà nước, không một cơ quan hay một cá nhân nào có thể
hành xử chủ quyền này mà không được minh thị uỷ quyền”.
Dân biểu, Nghị sĩ thật sự là những Vị đại diện dân, nói lên tiếng nói
khát vọng của các công dân, hà tất không phải là những nghị gật, trong
các cuộc họp Quốc hội chỉ biết ‘ngủ gà ngủ gật’!
Trong tác phẩm Khế Ước Xã Hội – Du Contrat social, J.J
Rousseau, đã nêu lên nguyên tắc tối thượng của việc tôn trọng luật pháp,
Quốc hội cơ quan làm ra luật pháp. Chính Điều VI cuả bản Tuyên ngôn
cũng viết: “Quyền lực của người dân là bất khả phân.”
Đặc biệt Napoléon đã thành lập Thượng Hội đồng Quốc gia – Conseil de l´État,
vào năm 1799, nhằm kiểm soát các cơ quan vi phạm nhân quyền, nhưng hãy
còn hạn chế! Dù vậy theo giòng thời gian, những nguyên tắc tổng quát về
luật pháp – principles généraux du droit, đã mang tính phổ quát hơn! Nó
bao gồm những thuộc tố như các công dân nhận biết về sự bình đẳng trước
pháp luật, quyền tự do ngôn luận, nguyên tắc bất hồi tố của luật hành
chánh.v.v…đã ngày càng góp phần triệt để trong việc điều hành Quốc gia.
Toà Bảo hiến là cơ quan tối cao duy nhất có thẩm quyền cứu xét tính
cách vi hiến của một đạo luật; tại Hoa Kỳ có Tối Cao Pháp Viện cũng như
dưới chế độ Đệ Nhị Cộng Hòa thuộc miền Nam Việt Nam Tự Do trước đây, mỗi
cá nhân đều có quyền khiếu tố trước Toà Bảo hiến, Tối Cao Pháp Viện!
Theo Wikipedia “Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ (cũng được gọi là Tòa án Tối cao Hoa Kỳ; tiếng Anh: Supreme Court of the United States, đôi khi viết tắt SCOTUS hay USSC) là toà án liên bang cao nhất tại Hoa Kỳ, có thẩm quyền tối hậu trong việc giải thích Hiến pháp Hoa Kỳ,
và có tiếng nói quyết định trong các tranh tụng về luật liên bang, cùng
với quyền tài phán chung thẩm (có quyền tuyên bố các đạo luật của Quốc hội Hoa Kỳ và của các Viện lập pháp tiểu bang, hoặc các hoạt động của nhánh hành pháp liên bang và tiểu bang là vi hiến).
Là định chế quyền lực cao nhất của nhánh tư pháp trong chính quyền
Hoa Kỳ, Tối cao Pháp viện là tòa án duy nhất được thiết lập bởi Hiến pháp.
Tất cả tòa án liên bang khác được thành lập bởi quốc hội. Thẩm phán tòa
tối cao (hiện nay có chín người) được bổ nhiệm trọn đời bởi tổng thống
và được phê chuẩn bởi Thượng viện. Một trong chín thẩm phán được chọn để trở nên Chủ tịch Pháp viện hay Chánh Án (Chief Justice).”
Nay, nhân có lời tuyên bố của một Tổng bí thư trong số các bí thư,
vua trong các vua Cộng sản Việt Nam, xin ghi lại những ý với nhận định
như sau:
– Hiện nay dưới sự cai trị của CSVN, đất nước này không có đa đảng, thực tại chỉ có đa phái, dấu chỉ về sự lụi tàn của chủ nghĩa Mác Lê Mao trên đất nước này trước khi dân tộc này được mở ra với thực thể đa nguyên!
– Hiện tình nội bộ Trung Quốc đang sôi nổi với dư luận thay đổi sang
đa nguyên, đa đảng, thật sự cũng chỉ là trò dân chủ mỵ dân để chuyển
giao quyền lực, nhưng dấu ấn của Thiên An Môn vẫn còn đó, nghĩa là chắc
chắn sẽ có một Trung Quốc dân chủ phổ quát khác hôm nay, nhưng hiện tại
những hành động của Tàu cộng đang hành xử, theo Machiavel “Muốn ổn định
bên trong phải biết tạo kẻ thù bên ngoài để đoàn kết nội bộ…”, “Muốn hòa
bình phải biết tạo chiến tranh…” Những bài báo hiếu chiến trên tờ Thời
Báo Hoàn Cầu, chính các luận điểm cường điệu đầy thô bạo nói lên nội
tình Trung Quốc: Vô cùng suy yếu từ bên trong, do những mâu thuẫn nội
tại như lời Tập Cận Bình “Đảng Cộng Sản Trung Quốc là nơi tập trung mọi thối nát.” Lời nói không phải để xây dựng một Trung Quốc hùng cường, nhưng để triệt hạ nhau trong nội bộ đảng CS Trung Quốc!
– Và điều quan trọng, cũng chính trên tờ Hoàn Cầu Thời Báo, bản tiếng
Anh, tức Global Times, một nhánh của Nhân dân Nhật báo, thì có đến 63%
người dân Trung Quốc bày tỏ mong muốn áp dụng một “thể chế dân chủ theo
kiểu phương Tây”.
– Sự khốn nạn cho Việt Nam là cứ lẽo đẽo theo sau Trung Quốc! Và cũng
sẽ rất nguy hiểm nếu đi trước nhiều bước! Cho nên người Việt trong và
ngoài nước phải thật bình tĩnh, vận dụng Chữ Thời, cùng nhau có những
giải pháp vì dân tộc, trên nền tảng về ngôn ngữ tiếng Việt để nắm vững
truyền thống độc lập, bất khuất không cam làm nô lệ của người Việt –
quá khứ dùng chữ Nôm và quyết không dùng chữ Hán, tiến đến khi có cơ hội
thuận tiện độc lập hoàn toàn qua sự hình thành chữ Quốc ngữ! Điều này
các nhà ngữ học Việt Nam cũng như Phương Tây đã có những công trình
nghiên cứu xác tín! Bước tiến nền tảng để tránh hỗn loạn và đổ máu nhất
là với gia đình của những đảng viên Cộng sản! –Đó là tiến đến bầu cử tự do công bằng để mọi công dân được chọn lựa những người tài đức qua lá phiếu của mình!
-Ý thức hệ Cộng sản đã biến người dân thành Vô Cảm, lòng trắc ẩn giữa
con người hầu như biến mất, thanh niên Việt Nam hiện nay là một điển
hình về chứng này qua những vụ giết người trên khắp các tỉnh thành Việt
Nam là một bằng chứng! Trong khi nhân loại đang tiến về phía trước: Thế
giới ngày nay là một mái nhà chung!
-Trung Quốc đã chuẩn bị thật kỹ về hậu duệ để kế tục lãnh đạo quốc
gia trong thời đại tân thời cho dù chỉ là thứ mỵ dân chủ, ngụy đa
nguyên! Song xưa nay vốn nhân định không bằng thiên định! Nhìn về Việt
Nam hiện đang là một khoảng trống quyền lực khi CS không còn nữa! Việc
hợp thức hóa việc ‘tốt nghiệp Đại học Cảnh sát tương đương ngang bằng Cử
nhân Luật’, đây là một bước tiến quan trọng để chuẩn bị công ăn việc
làm cho ngành cảnh sát khi chế độ toàn trị phải giải giới! Nhưng phải
chuyển đồng bộ chứ không phải chỉ vài ngành như trước sự vội vã chạy
lánh nạn ào ạt ra nước ngoài của thân nhân các viên chức trung ương đảng
CSVN! Hay quá vội vàng, hấp tấp trong sự chuyển quyền với con cái của
Nguyễn Tấn Dũng, Nông Đức Mạnh và gần nhất với cô con gái của Tô Huy
Rứa, chỉ mới 24 tuổi mà đảm trách những công việc quản trị kinh doanh
thuộc tầm cỡ quốc gia! Toàn cảnh công việc điều hành đất nước đang thật hỗn loạn![2]
Một thời những kẻ trường làng lên làm lãnh đạo sẽ không còn nữa!
Trình độ quá yếu kém ‘cái gì tôi cũng có nhưng không có cái thực của
chính mình’! Một rừng luật nhưng chỉ là luật rừng!
-Không có một ngành Tư pháp độc lập với Hành pháp!
-Không có cơ quan Lập pháp, chỉ có Quốc hội bù nhìn!
-Không có Tối Cao Pháp Viện! Tất cả thẩm phán và công tố đều theo lệnh của đảng!
-Tuyệt đối không có Đệ Tứ Quyền, đó là Quyền tự do báo chí!
Đường Lối Mới về Nhân Quyền:
– Độc lập nhưng Liên lập! Thành lập các Hội Đồng Nhân Quyền Quốc gia
từ địa phương đến trung ương dưới sự hỗ trợ của Cao Ủy Nhân Quyền Liên
Hợp Quốc để giám sát và thực thi nhân quyền cũng như tổ chức một cách
hòa bình, trật tự trong việc bầu chọn những người tài đức ra ứng cử ngõ
hầu thành lập chính quyền từ địa phương đến trung ương.
– Hỡi những người Cộng sản đừng sợ hãi! Đường Lối Mới về Nhân Quyền
ra đời chính là để bảo vệ Công dân Việt Nam trong đó có các bạn! Nhất là
bảo vệ, gìn giữ toàn vẹn non sông gấm vóc mà Tổ Tiên chúng ta gây dựng
nên hình chữ S cùng Biển Đông hôm nay!
– Nhân quyền Việt Nam là một con số Không! Khi một nửa non
sông – miền Bắc Việt Nam dưới sự cai trị của CS đã biến con người thành
ngụy tín, vong thân! Và miền Nam bị Đồng Minh bỏ rơi, nhân quyền không
còn nữa khi cả nước biến thành các trại tập trung dưới sự cai trị của
Cộng sản!
– Chúng ta không thể kêu gọi kẻ bạo ngược để xây dựng một Quốc gia
trong giấc mơ Nhân Quyền được tôn trọng! Chúng ta kêu gọi Hoa Kỳ cùng
các nước Phương Tây vì Lương Tâm hãy hết lòng cộng tác cùng Cao Ủy Nhân
Quyền Liên Hợp Quốc để giúp Việt Nam xây dựng một Nhà Nước Tam Quyền
Phân Lập thật sự tôn trọng nhân phẩm con người như những gì đã nêu trong
Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền 1948.
Trên nền tảng đó chúng ta có thể tự trả lời:
– Tôi đã biết về quê hương mình đang lụi tàn như thế nào?
– Tôi có thể làm gì cho một Việt Nam Mới?
– Từ đó, tôi có quyền hy vọng gì cho tương lai Dân chủ Việt Nam? Nhân kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Việt Nam 2013.
Nguyễn Quang
Chú thích:
[1] Diễn văn khai mạc Hội nghị lần thứ 5, Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI họp tại Hà Nội từ 07 đến 15/05/2012.
[2]
– Con gái Thủ tướng là Nguyễn Thanh Phượng, 32 tuổi được cử làm chủ
tịch hội đồng quản trị một cụm ngân hàng thương mại cổ phần Bản Việt,có
vốn hàng trăm triệu đôla; con trai ông thủ tướng là Nguyễn Thanh Nghị
làm thứ trưởng Bộ Xây dựng, ủy viên dự khuyết Trung ương đảng.
– Nguyên Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, đưa con trai Nông Quốc Tuấn vào
chức ủy viên dự khuyết Trung ương đảng, rồi bí thư tỉnh ủy Bắc Giang.
– Trưởng ban tổ chức trung ương đảng Tô Huy Rứa, con gái là Tô Linh
Hương 24 tuổi, sau khi học ở Học viện báo chí – tuyên truyền, được cử
làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cổ phần đầu tư xây dựng
Vinaconex (PVV), Công ty quốc doanh này có trách nhiệm xây dựng hàng
loạt công trình dân dụng, công nghiệp, giao thông, thủy lợi, còn đầu tư
kinh doanh bất động sản… mỗi năm doanh thu lên đến 1 ngàn tỷ đồng.
***