Ngô Nhân Dụng
Cá mập cắn xé nhau dân thêm khổ
“Sống trong chế độ này … không ai cho ta làm người lương-thiện!” Đó
là lời ông Trịnh Xuân Thanhkhi còn ở Đức viết trên mạng của Người Buôn
Gió. Ông Thanh đã về nước trình diện, công khai “thú tội” và xin “khoan
hồng.” Bây giờ, nghe ông ta nói có ai tin không? Ai cũng biết con người
đang nói trên màn hình là một người “không được phép sống lương thiện.”
Những người muốn sống lương thiện ở nước ta thường ở trong tù. Bốn
người vừa được đưa vô trong đó là Phạm Văn Trội (Hà Nội), Trương Minh
Đức (Sài Gòn), Nguyễn Trung Tôn (Thanh Hóa), và Nguyễn Bắc Truyển (Sài
Gòn). Hai người mới bị kết án dài hạn là Mẹ Nấm (Nguyễn Ngọc Như Quỳnh,
10 năm tù) và Trần Thị Nga (9 năm). Họ đều muốn sống lương thiện, muốn
mọi người Việt Nam được quyền sống lương thiện; tranh đấu đòi thay đổi
một chế độ “không cho ai làm người lương-thiện.”
Tại sao phải bắt cóc Trịnh Xuân Thanh? Trong cả mạng nhện “mọi đường
dây đều dẫn tới Nguyễn Tấn Dũng” thì bỏ sót Thanh cũng chẳng sao. Những
thứ cá lớn như Nguyễn Văn Bình, Vũ Huy Hoàng, Vũ Đức Thuận và cá mập
Đinh-La-Thăng đều nằm trong giọ cả rồi. Thanh thuộc loại “cá chép, cá
rô,” có lọt lưới thì Nguyễn Phú Trọng vẫn có ngày cùm cẳng được
Nguyễn-Tấn-Dũng. Chỉ vì Nguyễn Phú Trọng thề không đội trời chung với
Trịnh Xuân Thanh nên phải bắt cóc sao?
Có lẽ quyết định bắt cóc, với hậu quả chắc chắn gây phản ứng mạnh từ
chính phủ Đức, không chỉ một mình tổng bí thư đảng cộng sản, mà do đa số
trong tập đoàn Bộ Chính Trị quyết định. Họ đã nghe Trịnh Xuân Thanh nói
“biết hết” và dọa sẽ “tố cáo hết!” Vì từng làm chúng: “tất cả lãnh đạo
đều là tham nhũng,” từ trên xuống dưới, từ thời Võ Văn Kiệt cho đến nay.
Phải bịt miệng một “người biết quá nhiều” như vậy. Tốt nhất là bắt hắn
phải công khai “cải chính” những tội lỗi đã được hé lộ một phần, phản
cung rằng không phải tất cả lãnh đạo đều tham nhũng. Hắn sẽ được phép
phơi bầy “sai phạm” của một số tay đầu sỏ đã ngã ngựa hoặc đã chết. Cho
nên quyết định bắt cóc chắc được tất cả những quan chức cao cấp cũ mới
ủng hộ.
Trong một bức thư ngỏ trên blog của Người Buôn Gió gửi tất cả mọi
người Việt Nam, Trịnh Xuân Thanh kể chuyện rành mạch những cách rút tiền
trong việc bán dầu lửa của tập đoàn Petro Việt Nam, để “một lượng lớn
tiền bán dầu thô cứ chảy vào túi các quan chức từ Bộ chính-tri,̣ cho đến
các lãnh-đạo trong tập đoàn Dầu khí Việt-Nam” mà từ thời Võ Văn Kiệt đã
ra “lệnh miệng” dù công an hay báo chí có biết cũng không được đụng
tới. Không biết bức thư ngỏ này do Thanh viết hay Người Buôn Gió thuật
lại, nhưng ai cũng thấy đó là những sự thật lần đầu tiên được phơi bầy
công khai. Tất cả đảng mafia ăn cướp ngày đều thấy bị liên lụy, ăn ngủ
không yên vì chưa biết Thanh còn cung khai những gì nữa!
Phương pháp ăn cắp của quan chức dầu khí rất giản dị, họ làm giữa ban
ngày. Tàu chở dầu của Việt Nam đi ra ngoài khơi, gặp tàu mua dầu ngoại
quốc, hút dầu chuyển qua, và một số dầu được trả bằng tiền mặt, toàn đô
la Mỹ. Trịnh Xuân Thanh viết: “Tôi đã chứng kiến từng đoàn cán bộ Việt
Nam với ba-lô căng phồng tiền đô, vừa lên bờ là có công an và người của
Hà-Nội đón và đưa đi đâu không rõ… Nhưng chắc chắn là tiền mặt trả trên
tàu sẽ vào túi của các quan chức từ Trung-ương đến các lãnh đạo của tập
đoàn Dầu khí!” Tất nhiên Trịnh Xuân Thanh cũng được chấm mút trong đó
trong thời gian gia nhập tập đoàn tham nhũng béo bở này.
Thanh kể: Khi bán dầu cho Nhật Bản hay các nước Châu-Âu, thì không
thể gian lận được,“có hoá đơn chứng từ rõ ràng, theo giá dầu thế giới;
tiền bán dầu có lẽ được chuyển vào nhà nước công khai minh bạch, có đóng
thuế.”
Những khách hàng “trả tiền mặt” là các công ty Trung Cộng. Trịnh Xuân
Thanh tính rằng trong thời gian Nguyễn-Tấn-Dũng đưa Đinh-La-Thăng lên
làm chủ tịch tập đoàn Dầu khí thì 70% khách hàng của Petro Việt Nam là
Trung Cộng. Tàu dầu Trung Cộng mới tham dự trò ma quỷ này vì tình đồng
chí anh em, và lại được chia phần tiền ăn cắp. Trịnh Xuân Thanh nêu ra,
“Ví dụ bán 100.000 tấn dầu, thì họ chỉ trả 70.000 tấn qua ngân hàng, có
hoá đơn; còn 30.000 tấn thì họ trả bằng tiền mặt” ngay trên chiếc tàu
đang mua dầu. Giá bán chỉ bằng 50% giá thị trường, và khoản tiền này
không được ghi vào sổ sách. Thí dụ giá dầu trên thế giới là 100 đô la
một thùng thì sẽ chỉ ghi vào sổ 50% số tiền bán được thôi. Một nửa được
thanh toán bằng đồng đô la “tươi.”
Nguyễn-Tấn-Dũng và Đinh-La-Thăng lên nắm quyền là thời gian giá dầu
thô trên thế giới tăng vọt nên số tiền mặt thu vào cũng tăng vọt, có lúc
lên 120 đô la một thùng! Trịnh Xuân Thanh tính toán: “… trong 10 năm
ông Nguyễn-Tấn-Dũng làm thủ tướng, mỗi năm Việt-Nam xuất (khẩu) bán 20
triệu tấn dầu thô! Với lượng dầu thô ăn cắp khoảng 30% tức là khoảng 6
triệu tấn một năm! Mỗi tấn tính rẻ 600 đô, như vậy là băng đảng ông
Nguyễn-Tấn-Dũng và Đinh-La-Thăng đã ăn gọn … 36 tỷ đô-la!”
Khi nhìn vào con số 36 tỷ đô la ăn cắp này, các tay đầu sỏ như Nguyễn
Phú Trọng phải sốt ruột! Vì vậy, phải triệt hạ! Trong tấn tuồng hạ bệ
Nguyễn-Tấn-Dũng tại đại hội đảng, Trọng đã được các ủy viên Trung ương
đảng gốc gác từ các địa phương nhất tề hưởng ứng.
Vì bọn tham quan tỉnh lẻ này bị dân chửi nặng nề nhất khi tố cáo tội
tham nhũng! Nhưng khi họ tự nhìn vào những của cải ăn cắp được nhờ cướp
đất của nông dân bán cho các chủ thầu tư bản, thì thấy nó còn quá nhỏ,
không thấm thía gì so với những “ba lô căng đầy tiền mặt” về tay bọn
Nguyễn Tấn Dũng, Đinh La Thăng và các đàn em Dầu khí. Trịnh Xuân Thanh
tính: “Chỉ cần một cán bộ cấp trưởng phòng, hay giàn trưởng… cũng có thể
có hàng chục triệu đô, và chuyện mua nhà bên Mỹ hay châu Âu đối với họ
nhỏ như ‘cái móng tay!’”
Các tay đầu sỏ tụ tập trong Petro Việt Nam, bộ Công thương, bộ Giao
thông Vận tải là đàn em Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị đem ra bêu rướu trước công
chúng. Có thể sẽ đến lượt Ba Dũng. Cảnh những con cá mập cắn xé nhau
giống như màn “đả hổ” của Tập Cận Bình và Vương Kỳ San. Nhưng, cũng như
tấn “tuồng Cọp Tầu” đang diễn ra ở Bắc Kinh, vở kịch ở Hà Nội chỉ là
hoạt cảnh các con “Cá mập” trong đảng cộng sản giành giật nhau. Kết cục
sẽ chỉ một phe chiếm “độc quyền tham nhũng!”
Giống như dân Trung Quốc, dân chúng Việt được coi vở kịch hấp dẫn này
chắc cũng hả hê. Nhưng ảnh hưởng tai hại cho kinh tế nước ta thì dần
dần người ta mới thấy: Chỉ có người dân Việt phải gánh chịu hậu quả về
lâu về dài. Các quan tham nhũng khác lên thay thế bọn tham nhũng bị bắt,
vẫn bình chân như vại, tiếp tục đục khoét, chờ ngày hạ cánh an toàn!
Hậu quả kinh tế đầu tiên của vụ “cá mập cắn xé nhau” là chương trình
cải tổ cơ cấu các doanh nghiệp nhà nước sẽ bị đình chỉ. Muốn kinh tế
phát triển, trước hết phải xóa bỏ hệ thống các xí nghiệp quốc doanh trì
trệ, bất lực của đảng cộng sản. Phải tư nhân hóa những xí nghiệp này,
lãnh vực tư doanh được đối xử ngang hàng và tự do cạnh tranh.
Hiện đang có hai công ty thuộc tập đoàn dầu khí được chuẩn bị đưa ra
tư nhân hóa. Nhưng công việc “cổ phần hóa” sẽ bị đình trệ trong lúc các
con cá mập trong đảng Cộng sản lo tự cắn xé. Vì chủ tịch cả hai công ty
này đều đang bị điều tra tham nhũng. Những công ty dầu khí đều phải làm
việc với cả hệ thống các ngân hàng quốc doanh, các công ty xây dựng, và
mạng lưới các doanh nghiệp nhà nước khác. Việc tư nhân hóa những xí
nghiệp quốc doanh trong các lãnh vực đó cũng bị đình trệ. Cuộc đấu giữa
các cá mập sẽ kéo dài bao lâu? Trong những năm tới, chương trình cải tổ
hệ thống doanh nghiệp nhà nước sẽ phải tạm ngưng; chờ các con cọp ăn
thịt nhau cho xong!
Trong thời gian đó, những công ty ngoại quốc muốn hợp tác làm ăn ở
Việt Nam sẽ không dám tiến tới, khi đụng vào các doanh nghiệp mà cán bộ
cầm đầu đang bị điều tra. Người ta cũng không biết hậu quả các cuộc điều
tra sẽ ra sao, vì tất cả diễn ra trong bóng tối, như tất cả các vụ đấu
đá trong nội bộ đảng từ trước đến nay. Đó là một đầu mối gây lo ngại về
rủi ro.
Việt Nam đang đứng gần chót trong bảng xếp hạng của Tổ Chức Minh Bạch
Quốc Tế (TI) về nạn tham nhũng, xếp hàng thứ 137 trong số 176 quốc gia.
Tham nhũng làm cản trở công cuộc phát triển. Vì không những các nhà đầu
tư phải “đóng thêm những món thuế” ngoài luật lệ cho tham quan mà còn
phải lo đối phó với “rủi ro chính trị” không biết mình đang cộng tác với
đám cá mập đang lên hay đang xuống! Bây giờ nhiều nhà đầu tư nước ngoài
sẽ thêm lo lắng về thứ “rủi ro chính trị” mới, không biết các con cá
mập xé xác nhau bao giờ xong!
Một hậu quả khác, diễn ra trước mắt, là chính phủ Cộng Hòa Liên bang
Đức sẽ trừng phạt chế độ cộng sản ở Việt Nam. Bộ Ngoại giao Đức đã lên
án chính quyền cộng sản “vi phạm trắng trợn luật pháp Đức và trái với
luật pháp quốc tế” trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
Hiện chính phủ Đức có ảnh hưởng lớn trong Cộng đồng châu Âu (EU). Họ
có thể gây trì hoãn việc ký kết Hiệp định thương mại tự do (FTA) giữa
Việt Nam với các nước châu Âu. Sau khi chính phủ Donald Trump xé hiệp
ước Hợp tác Thái Bình Dương (TPP), các nhà kinh doanh nước ta đang trông
chờ vào thị trường châu Âu để xuất cảng. Họ sẽ phải chờ đợi nhiều năm
nữa mới hy vọng đạt được giấc mơ này.
Chưa hết, trên mặt ngoại giao, Việt Nam hiện đang được các nước châu
Âu ủng hộ trong các xung đột chủ quyền với Trung Cộng ở Biển Đông. Thái
độ của EU có thể sẽ nguội lạnh hơn trong thời gian tới, khi các con cá
mập trong đảng còn bận cắn xé lẫn nhau.
Đối với dân Việt Nam thì chương trình đánh tham nhũng của Nguyễn Phú
Trọng và câu lạc bộ Ba Đình chỉ là cảnh “đổ bùn xuống biển,” anh nào lên
anh nào xuống dân chẳng cần quan tâm. Nhưng hậu quả tai hại về đầu tư,
ngoại thương, và cả ngoại giao, 90 triệu người dân sẽ gánh chịu trong
nhiều năm sắp tới. Cải tổ kinh tế sẽ đình hoãn, tiền đầu tư sẽ giảm, và
nước Việt Nam sẽ bị cô lập. Chủ quyền đất nước càng lún xuống bùn sâu và
sẽ tiếp tục chịu nhục nhã, như mới đây phải yêu cầu công ty Repsol
ngừng hoạt động khoan dầu tại lô 136-03 trong Biển Đông nước mình; vì bị
Trung Cộng dọa nạt.