Bùi Tín
Một chế độ bỗng im hơi, lặng tiếng
Câu chuyện Trịnh Xuân Thanh xuất hiện ở Hà Nội, «bị bắt cóc» hay «tự ra đầu thú» đang làm xôn xao dư luận trong và ngoài nước.
Một đằng phía Nhà nước Liên bang Đức khẳng định ông ta bị mật vụ của
Sứ quán Việt Nam ở Berlin bắt cóc sàng 23/7 tại vườn hoa trung tâm
Berlin.
Phía Việt Nam khẳng định không có chuyện bắt cóc, mà ông Thanh tự
nguyện về Việt Nam đầu thú để «nhận tội, xin lỗi và để được khoan hồng».
Dư luận trong và ngoài nước hầu hết đều tin ở phía Đức, vì họ đưa ra
nhiều chứng cứ, hình ảnh, nhân chứng rõ ràng, minh bạch, và trục xuất
đại tá tình báo Nguyễn Đức Thoa về nước.
Phía Việt Nam lúng túng, đành đưa cô gái Thu Hằng ra chịu trận thay,
nhân danh Người phát ngôn Bộ Ngoại giao tuyên bố «lấy làm tiếc» về chính
kiến của phía Đức, một sự phủ định yếu ớt, không dám nói thẳng ra là
phía Đức đã bịa đặt, dựng đứng chuyện này và không dám «cực lực phản đối
và bác bỏ».
Điều rất không bình thường là chưa có một quan chức chóp bu nào của chính quyền Việt Nam lên tiếng.
Bộ trưởng Công An Tô Lâm lẽ ra biết tỏng chuyện này, ngày 30/7 còn giả vờ «tôi chưa biết gì».
Bộ Ngọai giao, từ Bộ trưởng Phạm Bình Minh đến các thứ trưởng cũng
đều ngậm tăm, im thin thít. Nằm trong Bộ Chính Trị, ông có ý kiến gì khi
cả Bộ Chính trị có quyết định hệ trọng này, vì thường các chuyện lớn
như vậy đều được đưa ra Bộ Chính Trị quyết định.
Ông Chủ tịch Nước Trần Đại Quang cũng im thin thít, không thấy tăm
hơi đâu khi chuyện này liên quan đến lĩnh vực đối ngọai, uy tín quốc
gia, mà ông là người có trách nhiệm chính yếu.
Quan trọng hơn nữa là ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng vốn hay nói,
hay khoe, cũng biệt tăm, không nói lên một lời, tỏ ra «vui mừng, hoan
ngênh Trịnh Xuân Thanh về đầu thú, xin lỗi, xin khoan hồng», coi đây là
một thắng lợi quan trọng trong công cuộc chống tham nhũng mang dấu ấn
của ông. Ông ốm ư?
Và cả Bộ Chính trị, theo chức năng riêng từng người, cũng như đều mắc
bệnh câm điếc, không một ai lên tiếng về chuyện này, từ Chủ tịch Quốc
Hội Nguyễn Thị Kim Ngân đến Bộ trưởng Quốc Phòng Ngô Xuân Lịch, cho đến
trưởng Ban Tuyên Huấn, thường trực Ban Bí thư, Chủ nhiệm Ban Kiểm tra
TƯ… cũng đều câm lặng tuyệt đối. Bộ Chính trị mắc bệnh dịch ư?
Theo như vậy, gần 500 vị đại biểu Quốc hội cũng im thin thít, kể cả
những vị hay nói, hay phát biểu, hay chất vấn, như Dương Trung Quốc, …
cũng cứ như bị hóc xương, cấm khẩu.
Vì sao vậy? Và đến bao giờ các vị mới chịu mở mồm, nói rõ cho nhân
dân biết sự thật là ở đâu, và sẽ xử lý ra sao vụ án Trịnh Xuân Thanh?
tạm giam hay cho về nhà, sẽ xét xử ra sao và ăn nói, trả lời với chính
quyền Liên bang Đức ra sao?
Điều rất đặc biệt là tất cả các báo lề phải đều im thin thít, đưa tin
theo chỉ đạo của Tuyên huấn, lắp lại y nguyên lời của người phát ngôn
Bộ Ngoại giao, không thêm không bớt, không dám có chính kiến riêng. Thật
đáng thương và đáng chê trách cho thân phận kẻ tôi đòi chuyên nói theo
của chế độ.
Xin mọi người hãy chờ xem là ai trong số trên đây sẽ mở miệng trước,
và họ sẽ nói gì với dân, với phía Đức, với công luận toàn thế giới.
Chỉ hy vọng một điều là nhân chuyện xuất khẩu bạo cực phi pháp kiểu
côn đồ này của Công An Cộng Sản sang phương Tây và bị chộp quả tang phạm
pháp, chế độ sẽ tỉnh ngộ đôi chút và trả ngay tự do cho chiến sỹ dân
chủ Mẹ Nấm, Trần Thị Nga cùng hơn 30 chiến sỹ dân chủ khác, nạn nhân của
chính sách bạo lực phi pháp mà họ đã xuất khẩu, biểu diễn và thất bại
nhục nhã tại CHLB Đức vừa qua.