Thẩm phán Phạm Đình Hưng
Trật tự thế giới mới
Tham dự hội nghị thượng đỉnh G20 tại Hambourg, Đức quốc,
từ ngày 7-8 tháng 7, 2017,Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã mặc nhiên từ bỏ
ngôi vị lãnh đạo Trật Tự Thế Giới (World Order) Hoa Kỳ đã nắm giữ với trách nhiệm
sau khi chấm dứt Chiến Tranh Lạnh (Cold War) năm 1989. Với chủ trương America
First (Nước Mỹ Trước Tiên) và Trade Protectionism (Bảo Vệ Mậu Dịch), đồng thời
rút ra khỏi Hiệp định Paris về khí hậu toàn cầu, Hoa Kỳ đã tự cách ly với 19 quốc
gia thành viên Nhóm 20 trong đó có các đồng minh trung thành của nước Mỹ.
Chánh sách ngoại giao hiện nay của Hoa Kỳ có khả năng
gián tiếp giúp cho Trung Quốc có cơ hội thực hiện “Giấc Mơ Trung Hoa” (China
Dream) và trở thành lãnh đạo của Trật Tự Thế Giới Mới (New World Order). Thật vậy,
dưới triều đại của Tập Cận Bình (Xi Jinping), Trung Quốc đã chánh thức đòi hỏi
phải thiết lập một Trật Tự Thế Giới Mới, hàm ý dưới sự lãnh đạo của Bắc kinh.
Bước đầu bành trướng ra nước ngoài, Trung Quốc đã gởi một số quân của Quân Đội
Nhân Dân Giải Phóng Trung Quốc đến một căn cứ hải quân của họ tại Djibouti gần
kinh đào Suez trong vùng Sừng châu Phi.
Gần đây, Trung Quốc muốn lợi dụng tình trạng chia rẽ
trong nội bộ Hoa Kỳ sau cuộc bầu cử Tổng Thống năm 2016 mà ký giả chuyên trách
điều tra Carl Bernstein gọi là Cold Civil War (Nội Chiến Lạnh) để tiến hành kế
hoạch bành trướng ra khắp thế giới. Cần ghi nhận ký giả Carl Bernstein là người
đã cộng tác với ký giả Bob Woodward trong cuộc điều tra vụ Watergate năm 1972
đã dẫn tới việc Tổng Thống Cộng Hòa Richard Nixon bắt buộc phải từ chức.
Tham vọng thống trị thế giới trong thế kỷ 21 nầy của
Trung Quốc sẽ được thỏa mãn hay không tùy thuộc vào hai yếu tố sau đây:
- Áp dụng các bài học lịch sử của nước Tàu;
- Sử dụng tiềm năng quân sự và kinh tế của Trung Quốc
ngày nay.
Áp dụng các bài học lịch sử của nước Tàu Quá trình lịch
sử của nước Tàu rất lâu dài và đa dạng trong 5,000 năm từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế.
Từ đó, Trung Quốc ngày nay có thể rút tỉa một số bài học rất hữu dụng trong việc
trị quốc và quan hệ quốc tế.
1- Từ thời Xuân Thu- Chiến Quốc (thế kỷ thứ 6 đến năm
221 trước Công nguyên)
đến ngày nay, nước Tàu đã trải nghiệm quá nhiều cuộc
chiến tranh. Trong lãnh đạo chiến tranh, mưu lược là yếu tố tất thắng, phương
tiện chiến tranh (quân số, võ khí, lương thực v.v…) là thứ yếu. Các mưu thuật của
Tô Tần, Trương Nghi đang được Trung Quốc áp dụng trong quan hệ ngoại giao với
các nước Đông Nam Á và Đông Bắc Á. Về vai trò lãnh đạo, các nhà lãnh đạo chánh
trị và ngoại giao quan trọng và lợi hại hơn các tướng lãnh.
Thí dụ: Tể tướng Phạm Chuy của nước Tần đã giết hại một
cách dễ dàng Thống tướng Bạch Khởi sau khi ông ta lập được công to (chiến thắng
và giết chết 45 vạn quân Triệu).
2- Trong chiến tranh, nước Tàu đã bị các nước lân bang
như nước Liêu, nước Kim,nước Tây Hạ, nước Mông Cổ, nước Mãn Thanh đánh bại. Tuy
nhiên, văn hóa Hoa Hạ (bông hoa đẹp nở giữa mùa hè) của Hoa Bắc trong lưu vực
Hoàng Hà, nhứt là các tư tưởng của Khổng-Mạnh và Lảo Tử đã giúp cho Hán tộc đồng
hóa dần dần các dân tộc Mãn, Mông, Uyghur, Việt ở Hoa Nam, Ba Thục ở Tứ Xuyên,
Thái ở Đại Lý (Vân Nam ngày nay).
Đồng hóa các dân tộc sống ngoài Hoa Bắc bằng cách áp
đăt văn hóa Hoa Hạ và sử dụng quyền lực mềm (soft power) là một võ khí vô cùng
lợi hại và hữu dụng hơn chiến tranh.
3- Truyền thống chánh trị của nước Tàu là quân chủ
chuyên chế và trung ương
tập quyền. Triều đình ở Bắc kinh hoặc Trường An không
bao giờ chấp nhận địa phương phân quyền như Hoa Kỳ và chỉ chấp nhận chế độ
phiên trấn mà thôi. Từ thời quân chủ của Tần Thủy Hoàng đến thời dân chủ tập
trung của Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình,
Tập Cận Bình, chánh quyền đã được tổ chức theo nguyên
tắc trung ương tập quyền, các nhà lãnh đạo nước Tàu có uy quyền chuyên chế và
luôn luôn hành sử quyền bính của một hoàng đế. Ngay trong thế kỷ 20, Mao Trạch
Đông , Đặng Tiểu Bình cũng muốn được xem như một hoàng đế. Con cháu của các
lãnh đạo cộng sản Tàu ngày nay cũng được xem như các hoàng tử trong các chế độ
phong kiến. Đương kim Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình cũng là một hoàng tử đỏ.
4- Trong việc trị quốc, các nhà lãnh đạo của nước Tàu
luôn luôn sẵn sàng áp dụng các biện pháp tàn bạo của Tần Thủy Hoàng: đốt sách,
chôn học trò, tru di tam tộc hoặc thậm chí tru di đến cữu tộc những thần dân
dám chống đối họ hoặc có chánh kiến khác biệt.
Trong các chế độ đô hộ của phương Bắc (từ thế kỷ 1 trước
Công nguyên đến năm 938 và từ 1407 đến 1427), chỉ có Nhà Minh (Ming Dynasty) là
tàn ác nhứt. Theo chỉ thị của Minh Thành Tổ Chu Đệ, sau khi thất trận 7 lần trước
quân dân Việt Nam chống xâm lược, quân Minh chiến thắng đã giết chết 7 triệu
người Việt và các quan cai trị Tàu đã bắt buộc các trường học phải dạy tiếng
Hán, tịch thâu các sách văn chương, các bộ luật, chỉ dụ và tài liệu văn học Việt
Nam, cấm đoán các phong tục và tập quán của người bản xứ như ăn trầu và cưỡng
bách phụ nữ Việt phải mặc quần áo Tàu. (1) (Elizabeth C. Economy, History With Chinese
Characteristics, Foreign Affairs, July/August
2017)
Theo Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, các bộ luật quan trọng kể
sau của Nhà Lý và Nhà
Trần đã bị tiêu hủy trong thời gian 20 năm quân Minh
chiếm đóng Việt Nam:
- Bộ Hình Thư (hay Hình Luật Thư) của Nhà Lý
- Quốc Triều Thông Chế, Hoàng Triều Đại Điển của Nhà
Trần (2)
(Nguyễn Ngọc Huy, Quốc Triều Hình Luật, Quyển A, Viet
Publishers, 1989)
Mãi đến thế kỷ 20 và 21 , Mao Trạch Đông ở Trung Quốc
và Hồ Quang ở Việt Nam cũng như các nhân vật nối ngôi hai lãnh tụ nầy sau khi họ
qua đời vẫn tiềp tục chánh sách “đốt sách, chôn học trò” của bạo chúaTần Thủy
Hoàng đã thực hành trong thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên. Chánh sách tàn bạo nầy
của Tần Thủy Hoàng đã được thể hiện rõ rệt trong hành động giam giữ Pháp gia
Hàn Phi cho đến chết.
Mới đây, tại Trung Quốc, chánh quyền của đảng Cộng Sản
cũng đã xử phạt Giáo sư Lưu Hiểu Ba, khôi nguyên giải Nobel Hòa bình, 10 năm tù
và giam giữ ông đến chết, không cho đi chữa bệnh ung thư. Ở Việt Nam, sau khi
xâm chiếm miền Nam năm 1975, nhà cầm quyền của đảng Cộng Sản Việt Nam đã tịch
thâu và đốt tất cả sách báo và tài liệu quý giá của miền Nam trong đó có các loại
tự điển, sách luật và án lệ của Tòa án đã lưu trử từ thời người Pháp mới đến
Sài Gòn năm 1862. Theo lịnh của Hồ Quang, một gián điệp Tàu lãnh đạo đảng Cộng
Sản Việt Nam, các đồ đệ của ông ta đã giết chết trên 10,000 trí thức trong cuộc
Chiến Tranh Đông Dương lần thứ nhứt (1945-1954) và giam cầm cả triệu nhân tài của
miền Nam để tiêu diệt trong các nhà tù và trại cải tạo tập trung trong đó có rất
nhiều tướng lãnh, sĩ quan, viên chức của chánh quyền Việt Nam Cộng Hòa, tu sĩ,
nhà báo, nhà văn, nghê sĩ, nhân viên các Sở Mỹ. Số nạn nhân bị giết và chết trong
thời gian lao lý từ ngày Bắc Việt cộng sản thôn tính miền Nam (30-4- 1975)
không
dưới hai trăm ngàn (200,000) người.
Sử dụng tiềm năng quân sự và kinh tế của Trung Quốc.
Sau 4 thập niên giao thương với Hoa Kỳ và các nước tư
bản khác trên thế giới, Trung Quốc đã thật sự trở thành một cường quốc quân sự
và kinh tế. Tiềm năng quân sự và kinh tế của Trung Quốc hiện nay rất to lớn.
Về mặt quân sự, Trung Quốc hiện nay là một cường quốc
không gian và hạt nhân có bom nguyên tử, bom khinh khí, chiến đấu cơ phản lực
tàng hình, hỏa tiển đạn đạo tầm xa, một hàng không mẫu hạm (Liêu Ninh), hạm đội,
chiến hạm và tàu ngầm. Trong vài năm tới, Trung Quốc còn có khả năng đóng thêm
một hàng không mẫu hạm thứ hai hoặc thứ ba và chế tạo các võ khí sinh học (biological
weapons).
Diện tích bao la với núi non trùng điệp, Trung Quốc có
địa thế che giấu các kho võ khí bí mật và phương tiện chiến tranh hiện đại.
Ngoài ra, biển sâu ở đảo Hải Nam là căn cứ lý tưởng của các tàu ngầm. Sau cùng,
Trung Quốc còn có thể sử dụng đảo Phú Lâm (Woodlands Island) trong quần đảo
Hoàng Sa (Paracels Islands) đánh cướp của Việt Nam Cộng Hòa năm 1974 làm căn cứ
hải quân tiền phương bảo vệ đảo Hải Nam.
Về quân số, quân đội Trung Quốc hiện có 2.5 triệu quân
hiện dịch và vô số quân trừ bị.
Dân số 1tỷ 350 triệu người Tàu dư thừa khả năng cung ứng
và bổ sung nhân sự cho quân đội Trung Quốc. Vì vậy, quân đội Trung Quốc không cần
phải quan tâm đến vấn đề tổn thất sinh mạng binh sĩ.
Mặc dầu có tiềm năng quân sự đáng kể, Trung Quốc không
cần sử dụng chiến tranh để làm bá chủ thế giới. Từ thời Xuân Thu Chiến Quốc,
chiến lược gia Tôn Võ của nước Ngô đã dạy bảo người Tàu: Không cần đánh nhau mà
vẫn đạt được mục tiêu mong muốn mới là thượng sách. Tuy nhiên, nước Mỹ cần ghi
nhớ lời đe dọa trắng trợn của tướng Tàu Trì Hạo Điền, Bộ trưởng Quốc Phòng
Trung Quốc trong những năm đầu của thế kỷ 21: Trung Quốc sẽ sử dụng võ khí sinh
học chinh phục Bắc Mỹ và Úc châu để cướp đoạt các tài nguyên vô cùng phong phú
của hai châu lục nầy và sẵn sàng hy sinh 600 triệu người Tàu trong cuộc chiến
tranh sinh học khó tránh khỏi trước tham vọng vô bờ bến của đế quốc Hán tộc.
Trong hai thập niên đầu của thế kỷ 21, “Thế kỷ của
Trung Quốc” (China Century), Bắc kinh chỉ cần mang túi hầu bao đựng đầy đô la Mỹ
và Euros đi khắp các nước trên năm châu, bốn biển để chinh phục thiên hạ một
cách hòa bình (pacific conquest). Hiên nay,điều nầy không khó đối với người
Tàu.
Thật vậy, kể từ năm 2013, Trung Quốc đã trở thành một
siêu cường kinh tế thứ hai sau Hoa Kỳ. Nhờ mở cửa làm ăn với Hoa Kỳ và Thế giới
Tự Do kể từ thập niên 1970 và bóc lột sức lao động của quần chúng, Trung Quốc
đã tích lủy được một số ngoại tệ khổng lồ: ba ngàn tỷ Mỹ kim (3 trillions US
dollars) và một ngàn tỷ Âu kim (1 trillion Euros). Với lợi thế của một nhà đại
tư bản không ai sánh bằng, Trung Quốc đã rải tiền ra đầu tư và cho vay khắp các
nước trên thế giới, nhứt là tại các nước đang phát triển ở châu Phi và Nam Mỹ
có nhiều tài nguyên thiên nhiên như dầu khí, mỏ khoáng sản, ruộng đất phì nhiêu.
Sử dụng hối lộ để điều khiển lãnh đạo của các nước nghèo, Trung Quốc đã tạo điều
kiện di dân dễ dàng cho người Tàu, đồng thời thu mua rẻ tiền tài nguyên của các
nước nầy để đem về nước cung úng cho sản xuất. Sau 4 thập niên phát triển ngoạn
mục trong nước và bung ra các nước ngoài để tóm thâu tài nguyên của thiên hạ,
Trung Quốc đã trở thành một đế quốc tư bản khổng lồ đang bành trướng ảnh hưởng
trên khắp thế giới.
Với tham vọng vô hạn, Trung Quốc đã tung tiền ra thành
lập Ngân Hàng Á Châu Đầu Tư Xây Dựng Hạ Tầng Cơ Sở (Asian Infrastructure
Investment Bank viết tắt:AIIB) để cạnh tranh với Ngân Hàng Thế Giới (World
Bank) và Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (International Monetary Funds). Định chế tài chánh
mới nầy của Trung Quốc đã được Tổ chức S&P500 đánh giá rất cao và được
nhiều nước gia nhập. Ngoài việc thành lập AIIB, Trung Quốc còn đang xúc tiến thực
hiện Sáng Kiến Về Hai Con Đường Tơ Lụa trên đất liền và trên biển cả gọi là
Belt & Road Initiative bao gồm một chuổi công trình đầu tư tốn kém đến bốn
ngàn tỷ Mỹ kim (4 trillions US dollars). Số dự chi to lớn nầy tương đương số dự
trử ngoại tệ của Trung Quốc đang có.
Sáng Kiến Về Hai Con Đường Tơ Lụa của Chủ tịch Trung
Quốc Tập Cân Bình trong thế kỷ 21 là một cố gắng thứ ba của nước Tàu trên con
đường Tây Tiến (Westward). Lần thứ nhứt, vào thế kỷ thứ 2 trước Công nguyên,
Nhà Hán đã khai lập Con Đường Tơ Lụa (Silk Road) trên đất liền để mua bán với
các nước Trung Á. Con đường nầy đã bỏ hoang phế sau khi đế quốc Mông Cổ sụp đổ
và các nước Tây phương phát triển hàng hải trong giao dịch quốc tế . Lần thứ
hai, vào thế kỷ 15, Nhà Minh đã phái một đội chiến thuyền do Đô Đốc Trịnh Hòa
(Zheng He) điều khiển tiến đến Ấn Độ Dương (Indian Ocean) để quan hệ với các nước
ven biển. Trung Quốc ngày nay dự định sẽ mở ra nhiều hành lang từ Đông Bắc, Tây
Bắc và phía Nam Trung Hoa đến nhiều nước Á châu, Phi châu và Âu châu để tiêu thụ
hàng hóa do người Tàu sản xuất, đồng thời mang về đủ loại nguyên liệu của nhiều
nước cần thiết cho sản xuất nội địa. (3)
(Gal Luft, China Infrastructure Play. Why Washington Should
Accept the New Silk
Road, Foreign Affairs September/October 2016)
Giống như hai cố gắng trước của tiền nhân, lần nầy
công trình Tây Tiến của Tập Cận Bình khó có hy vọng thành công trong khi mức độ
phát triển kinh tế của Trung Quốc đã sụt giảm từ mấy năm nay, nợ công của Nhà
nước và các Doanh nghiệp quốc doanh chồng chất cao như núi Hy Mã Lạp Sơn, tư bản
chảy máu từ trong nước Tàu ra nước ngoài ngày càng nhiều như thác đổ. Tương lai
của Belt & Road Initiative do Tập Cận Bình phát kiến sẽ giống như chuyện
con ếch muốn làm con bò. Nếu thất bại và mất hết số dự trử ngoại tê hiện đang
có, Trung Quốc có thể trở thành Minh Chủ Võ Lâm để lãnh đạo Trật Tự Thế Giới Mới
với trách nhiệm như Hoa Kỳ hay không?
Little Saigon, ngày 19-7- 2017
Thẩm phán Phạm Đình Hưng